CHƯƠNG 139: CÓ NGƯỜI
Tiết Vĩ Lâm cho rằng cô muốn dùng độ dài ngắn của thời gian để cân nhắc độ nông sâu của tình cảm, “Lưu Tranh, đây không phải vấn đề thời gian, có người, ở bên nhau cả đời cũng không thể yêu, có người, chỉ cần một cái liếc mắt đã đủ dùng cả đời.”
Nguyễn Lưu Tranh cười khổ, “Phải, có người ở bên nhau cả đời cũng không thể yêu.”
Tiết Vĩ Lâm chưa từng thấy cô như vậy, trong đôi mắt luôn tràn đầy ý cười ngày thường nay toàn là buồn bã ủ rũ, trong đó cất giấu một câu chuyện.
Ngực anh ta đau nhói, “Lưu Tranh…Ý em là nói với tôi, cả đời này em cũng không thể yêu tôi?”
Cô nhớ đế lúc cô quyết định gả cho người nào đó, mẹ chồng trước của cô nói với cô, con đường hôn nhân rất dài, cũng rất vất vả, sợ cô không đủ sức.
Lúc đó, cô không cho là đúng, cảm thấy một đời không dài, vừa vặn chính là thời gian cô yêu anh.
Chỉ là sau đó, ai còn dám xem thường cả đời?
Sự trầm mặc không nói của cô chính là đáp án, không cho người ta hy vọng được, thì khiến anh ta tuyệt vọng đi, dù sao cũng tốt hơn để anh ta đi vào con đường của mình.
Anh ta hít sâu, “Lưu Tranh, tôi chỉ muốn hỏi em mấy vấn đề. Thứ nhất, sau khi kết hôn em có thể trung thủy với chồng không?”
Đây là vấn đề gì? Lẽ nào nhìn cô giống kiểu phụ nữ dễ dàng thay đổi? Sự không vui của cô lập tức biểu hiện lên trên mặt.
“Có thể hay không?” Anh ta truy hỏi.
“Đương nhiên có thể.” Cô quả quyết trả lời.
“Thứ hai, có thể vì bệnh tật hay nghèo khó mà bỏ rơi chồng mình không?”
“Tiết Vĩ Lâm, anh không cảm thấy anh hỏi mấy cái này rất quái gở sao?” Cô không trả lời, Tiết Vĩ Lâm không có tư cách hỏi cô mấy vấn đề này.
“Thứ ba, em có thể hiếu thảo với bố mẹ chồng không?” Anh ta vẫn tiếp tục hỏi.
Nguyễn Lưu Tranh dứt khoát không nói nữa.
“Em không cần trả lời, tôi biết em sẽ không rời bỏ, biết em sẽ là một người con dâu hiếu thảo, những cái này đủ rồi, đủ cho tôi dũng khí đi tiếp cùng em.” Anh ta thay cô trả lời toàn bộ.
Cô nhíu mày nhìn anh ta, “Đã nói xong làm bạn bè thì sao?”
Anh ta không cho một đáp án chính diện, “Tôi thích em, chỉ là muốn chăm sóc em, bây giờ trong lòng em không có tôi cũng không sao, tôi có thể nỗ lực, chí ít cho tôi một cơ hội cố gắng.”
Nếu như cô mới mười tám tuổi, cô nhất định sẽ vì những lời nói này mà cảm động, nhưng cô không phải, cô của lúc này chỉ là một người đã từng trải qua thê lương, “Tiết tiên sinh, anh thích tôi bao lâu rồi? Một tháng? Hai tháng? Tôi đã thích một người mười ba năm, tôi yêu anh ấy như vậy, cũng không thể nào tiếp tục phần tình cảm này, cho nên, đừng nói tiếp những lời này nữa.”
BẠN ĐANG ĐỌC
Nghe nói em thích tôi-Cát Tường Dạ
RomanceXin nhắc trước, đây là truyện tớ rất thích nên tớ chia sẻ cho mọi người cùng đọc, tớ không có mục đích gì cả, tớ ban đầu tìm truyện vô cùng vất vả vì thấy không trang nào đăng full truyện cả, tớ xem comment thì thấy các cậu đang tìm đọc full nhưng r...