Khi Freen mở cửa bước vào căn hộ, Becky cũng theo đó mà nối gót vào trong, nàng quét mắt một lượt đánh giá nơi cô ở.
Căn hộ của Freen với tông màu sáng làm chủ đạo, có một bộ ghế sofa ở phòng khách, trên ghế lại có rất nhiều gấu bông, đặt biệt đa số đều là hình con thỏ. Becky có chút buồn cười nhìn qua Freen, vì không nghĩ hình ảnh chững chạc của chị ấy như vậy lại thích những con thú bông này.
Trong khi Becky còn đang bận đánh giá căn hộ thì Freen dường như đã bị rút cạn sức lực vì cơn bệnh đang hành hạ cô.
Cô mệt mỏi thả người nằm dài trên sofa, đôi mắt nhắm nghiền với đôi mày cau lại trông rất khó chịu.
Lúc này Becky quay lại sofa, nhìn thấy bộ dáng của Freen nàng liền hoảng hốt chạy đến, ngồi thụp xuống bên cạnh cô.
"Freen, chị sao rồi? Chị khó chịu chỗ nào sao??"
Freen không trả lời, cô chỉ nhắm mắt tỏ ra rất mệt mỏi, cổ họng khô khốc khiến cô không thể nói chuyện.
Becky càng thêm hoang mang, nàng đưa tay sờ lên trán cô kiểm tra nhiệt độ, cảm giác nóng hổi khiến nàng giật mình rút tay lại, nó đã nóng hơn lúc sáng nàng kiểm tra cho cô.
Cảm giác tức giận xuất hiện khi cô gái lớn hơn này không nghe lời nàng trở về nghỉ ngơi lại cứ một mực ở lại phim trường. Nhưng nhiều hơn vẫn là sự lo lắng dành cho cô. Nàng nhớ ra Freen nói trợ lý chị ấy đã chuẩn bị miếng dán hạ sốt cho cô, nàng lục thử trong túi xách của chị ấy, sau khi tìm thấy liền dán lên cho cô. Sau đó lại chạy vào bếp chuẩn bị một ít nước ấm giúp cô lau người.
Lần đầu tiên chăm sóc người bệnh như vậy, Becky loay hoay cả buổi trời mới có thể lau xong người của Freen và thay cho cô bộ đồ thoải mái khác. Khi nàng rời khỏi phòng của cô, cả người nàng đỏ lè không biết vì quá mệt hay là vì điều gì khác.
Freen cứ mê man, nàng gọi cô cũng không dậy nên nàng chẳng thể để cho cô ăn uống hay uống thuốc. Chỉ có thể cả đêm ở bên cạnh cô trông chừng, giúp cô thay miếng dán và kiểm tra nhiệt độ.
Quyết định theo Freen về đây là một quyết định đúng đắn. Nếu không để chị ấy một mình trở về, nàng sợ ngày mai không phải gặp chị ấy ở phim trường và là ở bệnh viện mới đúng.
Đến gần sáng, ngoại trừ cảm thấy người có chút uể oải thì trong người đã thấy khỏe hơn đôi chút, Freen lờ mờ tỉnh dậy và thấy mình đang ở trong phòng ngủ. Cô vươn vai muốn ngồi dậy, nhưng chợt nhận ra bàn tay bị ai đó nắm chặt. Cô từ bàn tay nhìn theo, liền nhìn thấy có một cô gái nhỏ nào đó một tay thì nắm chặt tay cô, tay còn lại thì đặt dưới đầu, tư thế nằm nghiêng rút lại thành một cục tròn vo nằm bên cạnh cô mà ngủ.
Hình ảnh này trông thật đáng yêu vô cùng, Freen thật khẽ xoay người lại đối diện với người kia. Trên người nàng vẫn là bộ đồ tan làm ngày hôm qua, có lẽ là chăm sóc cô cả đêm mà ngủ quên, chỉ kịp lau đi lớp trang điểm trên mặt.
Trên gương mặt cô hiện lên nụ cười hòa nhã, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn người trước mặt. Cô đưa tay vén đi những sợi tóc lòa xòa trước mặt nàng, ngắm nàng thêm một chút.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FREENBECK] _ Look At Me
Fanfiction"Này, chị gì ơi? Chị còn sống không?" "Cô có nhìn thấy người chết nào mà vẫn nghe nhạc hay không?" "Chị tên là Sarocha sao? Em là Rebecca!" "Đừng có tùy tiện nhìn vào ngực người khác như thế, rất là thô lỗ đấy."