Chương 4

2.7K 254 14
                                    

Lễ bái sư xong, Lam Vong Cơ lấy ra một quyển trục thật dài, trải rộng trên mấy cái bàn.

Ngày đầu tiên nhập môn, dựa theo quy củ, là phải giảng về gia quy Lam thị.

Lam Vong Cơ vừa mới nói một đoạn, liền ngừng lại.

Ba đứa nhỏ dưới sự dặn dò của bậc bề trên, ngồi nghiêm quy củ, trên mặt đầy háo hức không dám nói, không thể không ngẩng đầu, chỉnh tề nhìn lên trên.

Lam Vong Cơ nhìn những dòng chữ nhỏ chi chít trên《Nhã Chính Tập》, bỗng nhiên sinh ra một chút cảm giác hoảng hốt. Y bế quan hối lỗi đã bốn năm, lúc đầu là những ngày bị thương nặng mơ hồ, sau đó có thể ngồi dậy, thì cả ngày ngồi trong phòng, nhìn đàn Vong Cơ, cũng không đàn, chỉ thẫn thờ. Lại thêm vài ngày, có thể đi bộ, bèn đổi thành thẫn thờ ở trong sân.

Trong ba năm sau đó, mọi suy nghĩ đều là lơ đãng, có đôi khi nghĩ đến Ngụy Vô Tiện, cả ngày cứ trôi qua một cách ngơ ngẩn, sau đó nữa, Lam Khải Nhân tới tìm y, giảng giải một vài đạo lý lớn lao với y, y hơn phân nửa cũng là vào tai trái ra tai phải. Mở gia quy Lam thị ra, mỗi một chữ trong đó đều vô cùng lạ lẫm, chói mắt.

Không được kết giao với gian tà.

Lam Vong Cơ không thể hiểu được ý tứ của câu này.

Rất nhiều lời dạy trước kia quen thuộc trong lòng, tự nhiên như là không khí, từng câu từng câu đều mất đi sức mạnh và uy quyền vốn có của chúng, y dường như đều có thể tranh cãi một cách hăng say, với từng chữ một. Khắp các trang các chương, đều là sự tồn tại khiến y mờ mịt.

Lam Vong Cơ phát hiện, y cũng không thể hiểu được gia quy Lam thị nữa. Cũng giống như y không thể nào đánh giá hành động của Ngụy Vô Tiện, tương tự y cũng không thể nào đánh giá về sự trang nghiêm nhã chính của người Lam thị, làm như thế sự trắng đen đã phân rõ, là kết luận không chút sai sót và nghi ngờ. Những thứ này thắt nút ở trong đầu y, vô số nghi vấn nhảy ra từ những giáo điều vốn nên yên ả như mặt nước ao tù, đánh thẳng vào trụ cột trái tim chống đỡ từng lời nói từng hành động trong hơn hai mươi năm qua của y.

Lam Vong Cơ thậm chí không nhớ ra, lần trước y cầm quyển《Nhã Chính Tập》lên là khi nào, vậy nên giờ phút này, nó lại lọt vào tầm mắt y một lần nữa mà không kịp đề phòng, trong đầu y trống rỗng. Mỗi lần y nói ra một câu giống như lời truyền giáo, trong đầu có vô số giọng nói đang chất vấn, đang hỏi ngược lại, trong những giọng nói này, y thậm chí còn nghe được giọng nói của Ngụy Vô Tiện.

Lam Hi Thần từ chỗ ngồi bên hông liếc mắt sang, có chút lo lắng nhìn đệ đệ.

Lam Khải Nhân, các trưởng lão và các bậc phụ huynh xem lễ xong, đều đã rời đi, chỉ có hắn cảm thấy hứng thú, ở lại thêm một lát, muốn xem Lam Vong Cơ dạy dỗ những đứa trẻ này như thế nào.

Lam Vong Cơ ngơ ngác nhìn《Nhã Chính Tập

Ngụy Vô Tiện tuy rằng đã qua đời, nhưng một phần của hắn lại giống như vĩnh viễn ở trong linh hồn Lam Vong Cơ, đối mặt với những quy định giáo điều mà hắn ghét cay ghét đắng từ lúc còn là thiếu niên, hắn lập tức nhảy ra từ trong đầu Lam Vong Cơ, ríu ra ríu rít nói ra những ý kiến độc đáo của mình, những lời bình phẩm tuỳ tiện đối với mỗi một điều gia huấn.

CHA ĐÂU RỒI [VONG TIỆN][EDIT][HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ