Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi vừa nghe Lam Duyệt tỉnh lại, lập tức chạy đến Tĩnh Thất.
Vừa vào phòng, chính là cảnh tượng bi thương này, hai đứa nhỏ đều nghệt ra. Lam Tư Truy sau đó cũng rơm rớm, Lam Cảnh Nghi tưởng rằng bị làm sao, thấy trên tay Lam Vong Cơ quấn băng gạc trắng. Bởi vì lúc lau mặt cho Lam Duyệt phải vắt khăn, băng gạc trắng bị nước làm ướt, loang ra một vết máu mờ mờ, hắn sợ tới mức kêu to: "Hàm Quang Quân bị thương rồi!"
Lam Duyệt vốn khóc đến quên mình, hai dòng nước mắt nước mũi tuôn trào mãnh liệt, vừa nghe thấy lời này, khuôn mặt nhỏ dừng lại, nhìn tay của Lam Vong Cơ, nhìn đến mở to mắt chớp chớp, nhất thời đau khổ gì cũng ngưng bặt.
Lam Tư Truy đã nhìn thấy lớp băng gạc này từ hai ngày trước, thấy Lam Cảnh Nghi kinh ngạc, vội vàng giữ lại nói: "Lúc Hàm Quang Quân dọn đá cứu Lam Duyệt bị xước tay, y sư quấn băng gạc cho ngài ấy." Nhìn tay Lam Vong Cơ, lo lắng nói, "Tại sao vết thương lại chảy máu rồi, ta đi tìm y sư."
Nói xong đùng đùng chạy ra ngoài, bị Lam Vong Cơ gọi về.
Đệ tử Cô Tô Lam thị, tiến có thể cầm kiếm đánh địch, lui có thể đánh đàn xoa dịu vong linh, đi theo đạo cương nhu hòa hợp, là một đạo rất đặc sắc trong huyền môn, sở trường của đạo này dựa vào đôi tay hoàn hảo, bởi vậy con cháu Lam thị từ nhỏ đã được dạy là phải yêu quý bảo vệ hai tay của mình, lúc chiến đấu thà rằng các bộ phận khác bị thương cũng phải bảo vệ đôi bàn tay quý giá này, còn không phải lúc chiến đấu, nếu cẩu thả, vô duyên vô cớ làm chảy máu tổn thương gì đó, bị trưởng bối bắt được đều phải chịu giáo huấn.
Với tu vi của Lam Vong Cơ, cho dù trong lúc săn đêm bình thường cũng không bị thương nhiều, giờ phút này hai tay quấn như bánh bao, tình hình này quả thực hiếm thấy, Lam Cảnh Nghi kinh ngạc cũng là bình thường.
Hai thằng nhóc nhìn chằm chằm vào tay Lam Vong Cơ, ngay cả chuyến này đến làm gì cũng quên mất.
Lam Cảnh Nghi nói, "Hàm Quang Quân sau này còn có thể đánh đàn không?"
Lam Vong Cơ dửng dưng nói: "Vết thương nhỏ, không cần lo lắng."
Lam Duyệt ở sau núi quấy rối tà pháp bị chôn vùi, chuyện này đã truyền đi khắp Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Cảnh Nghi ngay từ đầu còn lo lắng cho Lam Duyệt, thấy nó không sao, người vừa buông lỏng ra, lập tức cảm thấy hơi tức giận, nói với thằng nhóc: "Sau này ngươi đừng có chơi điên như vậy nữa, làm gì có đạo lý đồ đệ hại sư phụ bị thương, cứ tiếp tục như vậy, Lam tiên sinh khẳng định không cho ngươi làm đồ đệ của Hàm Quang Quân nữa!"
Lam Duyệt vốn bị chuyện Lam Vong Cơ bị thương làm cho phân tâm, đã quên đi nỗi buồn thất bại của mình, đang ngơ ngác nhìn Lam Vong Cơ, bị Lam Cảnh Nghi nói như vậy, cả khuôn mặt nhỏ méo xệch đi vì sợ hãi, òa một tiếng lại khóc lên.
Nó vừa khóc, liền dọa đến hai đứa kia, Lam Vong Cơ chỉ có thể lại dỗ dành.
Khóc đến mức nấc lên từng đợt, Lam Duyệt đứt quãng nói: "Hàm, Hàm Quang Quân không thể, không thể không cần a Duyệt nữa ......"
Lam Vong Cơ nói, "Cảnh Nghi nói bậy, đừng lo lắng, thúc phụ sẽ không kêu ngươi rời khỏi ta đâu. Đừng khóc."
Nhưng Lam Duyệt cũng không biết bị cái gì kích thích, lần khóc này so với trước đó còn dữ dội hơn, đôi mắt to ngập trànnước mắt, giống như sông Tiền Đường vỡ đê, muốn dừng cũng không dừng được.
BẠN ĐANG ĐỌC
CHA ĐÂU RỒI [VONG TIỆN][EDIT][HOÀN]
FanfictionTên gốc: 爹爹在哪儿 Tác giả: 浅巢 (Thiển Sào) Nguồn raw: AO3 QT và Edit: nhaminh2012 Tổng cộng: 103 chương và 6 phiên ngoại Tóm tắt: - Vong Cơ nuôi dạy đứa nhỏ, năm đó đứa bé mồ côi được hoài thai trong hang động ở Di Lăng, câu chuyện về một đứa nhỏ tội...