93.

84 22 16
                                    

Kisaki Ouga vĩnh viễn là nỗi đau không thể nguôi ngoai nỗi với Manjirou, vì sự ra đi của đứa trẻ ấy không chỉ khiến sự thất vọng với Gia chủ bị phóng đại gấp trăm lần mà còn khiến cậu phải sáng mắt ra để nhìn thẳng vào người anh trai đã bị dã tâm khống chế của mình.

Trong trí nhớ của cậu, anh trai chính là người đầu tiên sau ba mẹ và ông nội yêu chiều và che chở cậu nhất, anh trai là người rất dịu dàng, đẹp đẽ và công chính, anh đủ bao dung, đủ lý trí và quan trọng hơn, anh là một người rất là xem trọng tình cảm, quý trọng gia đình của mình. Cho dù bản thân của cậu đã ở trong nhà chính suốt từ lúc còn bé nhưng cậu vẫn luôn biết và mong chờ ngày được gặp lại người anh thân yêu của mình.

Cậu vẫn còn nhớ rõ, ngày đầu tiên gặp lại sau bao năm xa cách, dù cho cậu bị sẩy thai đến mức đau điếng cả người nhưng cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp và dịu dàng đến từ đôi bàn tay thô ráp của anh, cảm giác lâng lâng đó, xúc động đó vẫn còn sót lại trong tim của cậu, khiến cậu mỗi khi nhớ lại đều sẽ cảm thấy ngọt ngào và sung sướng đến mức muốn khóc.

Nhưng cậu đã nghĩ nhiều, và đã đặt nhiều tình cảm quá mức rồi, vậy nên khi biết được sự thật phía sau cậu mới thất vọng và tức giận đến vậy.

Draken nhìn Manjirou đang ngồi ở ghế đá trong công viên, hai tay của cậu đặt trên đùi, hai mắt cũng mở lớn ra. Hắn bước đến chỗ cậu, cởi áo khoác trên người ra rồi choàng lên thân mình mảnh khảnh kia.

Trước đây, trong lúc làm việc, hắn đã từng nghe thấy nhóm người làm thì thào và bàn tán về cậu. Bọn họ nói rằng, Manjirou đẹp và hấp dẫn như một đóa hoa bưởi vậy, trắng muốt, trắng tinh khôi và rất thuần khiết, nhưng hoa lại mọc ở trên cao, không thể đụng vào. Lúc đó, mấy người kia thấy hắn thì đều vội lảng đi, không dám nhiều lời, hắn cũng chỉ biết bơ đi bọn họ rồi làm việc theo yêu cầu của Ume.

Hắn thừa nhận, Manjirou quả thực rất đẹp, cậu thừa hưởng mọi ưu điểm về nhan sắc từ người mẹ quá cố của mình, dòng máu ở bên trong cậu cũng là dòng máu cao quý nhất mà nhà chính phải chờ đợi biết bao lâu mới có được, đẹp đẽ nhưng lại xa cách, đó chính là Sano Manjirou mà ai ai cũng biết.

Nhưng hoa lại quá yếu ớt so với những gì mà Manjirou đã từng phải chịu. Draken đã từng thấy Manjirou bị đánh đến mức suýt chết, cũng đã từng thấy cậu bị vu oan, bị chà đạp dưới đất và bùn hôi tanh tưởi, Manjirou không có xa cách, không có lạnh lùng, cậu cũng rất ấm áp, yếu đuối và mỏng manh, vẻ ngoài xa cách cùng cứng rắn kia chỉ là vũ khí được dùng để chống đối với kẻ ngoài, bảo vệ phần mềm mại bên trong đang bị chà đạp một cách tàn nhẫn.

Manjirou rất yêu quý gia đình của mình, cậu có thể chết vì gia đình của mình nhưng đồng thời lại không thể chấp nhận được việc gia đình của mình đang tự giết hại lẫn nhau. Hắn nhìn Manjirou đang ngồi đó, nhìn chằm chằm vào vô định như đang tự hỏi bản thân sẽ làm gì tiếp theo mà trong lòng như bị dao cứa mạnh.

Hắn quỳ xuống, nắm lấy đôi bàn tay đã lạnh lẽo của cậu, vụng về bao bọc lấy rồi truyền hơi ấm của mình vào đó, vụng về sưởi ấm cũng như để khẳng định với cậu rằng thế giới này dù có nhiều người quay lưng với cậu thì hắn sẽ vĩnh viễn ở phía trước, phía sau, và thậm chí là ở bên cạnh để bảo vệ cậu.

[DROP] (KisaMi) Ám đấuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ