127.

76 24 14
                                    

Tôi được sinh ra từ trong bụng của người phụ nữ cao quý thứ nhì trong Hậu viện, đó là bài học đầu tiên của tôi.

Tôi là con của vợ cả, là đứa trẻ cao quý nhất trong Hậu viện này, đó là bài học thứ hai.

Tôi là đứa con gái chính thống của cha vậy nên dù bên trên tôi có bao nhiêu chị gái, phía dưới có bao nhiêu em gái thì họ cũng không phải là chị em của tôi, đó là bài học thứ ba.

Và ba bài học đó chính là nền tảng của tôi, để tôi có thể hãnh diện và lấy đó làm kiêu ngạo, chẳng có gì là phải ngượng cả, tôi có cha mẹ, có anh trai và có cả những thứ tốt nhất trên đời, thế nên những thứ không cần đặt vào mắt thì không cần phải đối xử quá tốt với nó. Vậy nên từ lúc tôi có nhận thức và hiểu chuyện thì đó cũng là lúc tôi xem những người thấp kém hơn mình là rác rưởi.

Thiếp thất là rác rưởi.

Anh chị em không cùng chung mẹ của mình là rác rưởi.

Kể cả người hầu trong Nhà chính cũng là rác rưởi. Không cần phải từ bi, không cần phải đối xử tốt, cũng không cần phải bận lòng khi lỡ làm ai đó bị thương.... Đó là những gì mà người lớn dạy dỗ cho tôi. Vì người lớn luôn luôn đúng cho nên tôi cũng không có suy nghĩ trái ngược cũng như nghi ngờ họ.

Nếu phải nói ra thì người mà tôi kính sợ nhất trong nhà cũng chỉ có mỗi người cha đáng kính chưa bao giờ quá gần gũi với mình kia.

Cha của tôi ấy à, ông ấy chính là Gia chủ của nhà Kisaki, ông ấy có sự quyết đoán, khôn ngoan và khí chất mà hiếm ai có được, mẹ đã từng nói với tôi rằng, chỉ cần có cha ở đây thì Nhà chính sẽ mãi mãi phồn thịnh và tôi chắc chắn sẽ có được một cuộc sống thật hạnh phúc.

Và vì tôi là con của mẹ và cha cho nên mỗi một ngày đều là những bài học vô vị, nhàm chán và cứng ngắc. Nào là học lễ nghi, học đánh cờ, học pha trà, học cắm hoa rồi lại học viết chữ, đến cả lúc được ở riêng với mẹ thì mẹ cũng thường xuyên hỏi bài rồi dạy dỗ những thứ tôi không thích cho tôi. Đến khi kết thúc, nếu may mắn thì tôi sẽ được ở lại và ngủ cùng mẹ, nếu không thì cũng chỉ có thể tạm ở Nhi Tử Viên vài tuần theo quy tắc của nhà. Tuy có hơi mệt mỏi và quá sức một chút nhưng thấy mẹ mỉm cười là tôi đã thấy vui lắm rồi.

Nhưng dù có cố gắng đến đâu thì tôi vẫn không đủ can đảm để gần gũi với cha và anh trai của mình. Anh trai của tôi, Hikaru, là niềm tự hào mà bất kỳ ai cũng đều ngưỡng mộ và kính trọng, anh ấy chính là con trưởng và cũng là người anh trai ruột thịt của tôi, nhưng đôi mắt của anh ấy và cả tính tình của anh ấy đều khá lãnh đạm, hồi tôi còn nhỏ cũng được anh ấy chiều chuộng nhưng khi tôi lớn rồi, đôi mắt của anh nhìn tôi lại không hề có chút tình cảm ấm áp nào, nó khiến tôi rất khó chịu và đã khiến tôi có những lời nói không đúng mực với anh. Hừm, dù sao anh ấy cũng không ngoan, tôi có mắng anh ấy cũng chẳng oan chút nào.

Còn về phần của cha, tôi thật sự không dám thân cận với ông ấy chút nào. Ông ấy rất điển trai, đôi mắt cũng sáng trong và đẹp đẽ như ngọc quý nhưng sự sắc lạnh và hờ hững trong đó lại không thua kém gì chất liệu làm các bể cá trong phòng uống trà của mẹ, nó quá xa cách và quá nguy hiểm khiến tôi sợ hãi. Và thêm một việc nữa, vì hầu hết thời gian ông ấy đều ở những nơi khác cho nên tôi cũng đã dần quên đi biểu cảm ấm áp cũng như những cái ôm dịu dàng của ông, về sau, sau khi Momoha sinh ra thì ông cũng đã dần không còn muốn ôm hay nói chuyện quá nhiều với tôi rồi.

[DROP] (KisaMi) Ám đấuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ