Một mảng đen kịt, giơ tay ra không thấy được năm ngón, thị giác dường như vô dụng trong căn phòng này.
Căn phòng kín với bốn bức tường vây quanh, tiếng xích sắt leng keng leng keng không báo trước. Không có bất kỳ cửa sổ, cửa ra vào cũng làm bằng sắt, phía trên có một ô vuông nhỏ. Ánh sáng lọt vào nhưng cũng không đủ để rọi xem thứ gì đang bị nhốt trong căn phòng ấy.
Tiếng xích sắt leng keng lại vang lên, đứt đoạn không liền mạch.
Có tiếng nói chuyện của con người.
"Việt Nam, em ổn không? Em không cần tới nơi này, ở nhà và nghỉ ngơi đi, để chuyện này có bọn anh lo là được rồi."
Giọng của một người con trai vang lên, trong câu nói tràn đầy sự lo lắng và khó chịu khi người em trai của y không nghe lời mà lại mang thân bệnh chạy đến đây. Việt Nam cười gượng, anh khoác vai Mặt Trận nửa lôi nửa kéo.
May sao mà Mặt Trận lần này lại không hất tay anh ra, có vẻ như là dung túng cho vì Việt Nam còn đang mang bệnh.
"Em không sao, chỉ hơi mệt tí thôi, nhiêu đây nhằm nhò gì."
Giọng nói của Việt Nam vừa vang lên liền kéo theo sự va chạm xích sắt ngày càng nhiều. Tiếng vang to đến nỗi khiến cả hai đột ngột lùi ra đề phòng nhìn cánh cửa sắt.
WHO cùng UN khi nhận được thông báo cũng vội vàng chạy đến kiểm tra tình hình. Khi nghe thấy tiếng va chạm xích sắt vẫn vang lên không ngớt và dường như thứ bị xích kia đang cố giật đứt dây xích, cả hai cùng nhìn nhau rồi nhìn sang anh em Mặt Trận.
"Hai ngài không làm gì đó chứ?" UN hỏi.
Việt Nam vội xua tay, anh lắc đầu lia lịa.
"Tôi với anh vừa đến, đã làm-"Lời nói chưa dứt, tiếng dây xích đã đứt nghe rõ mồn một. Khuôn mặt của UN tái mét, ngài vội che chắn đẩy cả ba người lùi về sau. Ngay lập tức đội phòng vệ đã bao vây căn phòng ấy.
"UN, ngài...nhốt thứ gì trong đó đấy?" Mặt Trận khó hiểu hỏi, thứ có thể khiến mặt UN tái mét như vậy, chắc chắn thứ đó thực sự nguy hiểm, nó có thể ảnh hưởng đến sự tồn vong của các country.
"Tôi còn chẳng biết nhưng nó đã ngốn của tôi hai đội phòng vệ hơn hai mươi người đấy!" UN trả lời.
"Oh-"
Mặt Trận với Việt Nam không hẹn mà nhìn nhau, cả hai cùng có chung một suy nghĩ, thứ gì có thể mạnh đến thế? Nazi cũng chưa chắc đã làm được như vậy.
"Cửa sắt cứng thế chắc nó không phá được đâu."
Việt Nam ngó lên nhìn, ánh mắt len qua những bóng lưng của đội phòng vệ, nhìn đến ô vuông nhỏ trên cánh cửa. Anh bất chợt bắt gặp một đôi mắt đỏ như máu trong ô vông ấy.
Không phải màu mắt đỏ rượu như của France, cũng không phải màu đỏ mang vẻ đẹp chết chốc như của Nazi. Màu đỏ này khiến anh liên tưởng đến những viên đá quý ruby tự nhiên anh từng thấy, xinh đẹp mà lộng lẫy.
Việt Nam ngớ người, thứ bị nhốt trong đó có một đôi mắt thật đẹp. Dù chỉ là thoáng qua nhưng Việt Nam cảm nhận được, hình như đôi mắt đó đã nhìn về phía anh.
.
.
.
"Việt Nam? Việt Nam? Việt Nam!!!"
![](https://img.wattpad.com/cover/332976763-288-k101651.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Oneshot: candy sugar
Fiksi RemajaThể loại: ngọt, đôi khi tác giả cắn nhầm cỏ mèo thì nó mới ngược. - Truyện không có yếu tố lịch sử - Ship tùm lum tùm la, từ tàu thuyền chiến hạm đến những bè lá chuối lá lót gì tác giả chơi hết. Nhưng mà phải biết rồi mới chơi được 🥲 - Có nh...