Mỏ hỗn

98 7 0
                                    

Khi thấy tài khoản Paypal của mình được cộng thêm 1.200.000$, người chuyển là Vương Tấn, Nhan Tư Trác vừa cảm động mà cũng vừa buồn cười. Người yêu hắn mở miệng câu nào cũng đều khiến hắn tức muốn chết, miệng thì nói rằng không quan tâm, nhưng lại luôn có cách riêng để thể hiện ra.

Số tiền này mấy ngày nay Nhan Tư Trác đã nghe đến nhiều lắm rồi, vậy nên có lẽ cũng không cần phải hỏi người kia sao lại chuyển con số này.

Có một sự khác biệt giữa môn đua xe và các môn thể thao khác, đó chính là muốn tham gia một giải đua thì các tay đua phải đóng tiền. Số tiền này sẽ tỷ lệ thuận với điểm số của tay đua trong mùa trước, mùa này Nhan Tư Trác giành số điểm kỷ lục cao nhất từ trước đến nay, lại còn vô địch trước hai vòng đấu, cho nên để tham gia vào cuộc đua năm sau, số tiền phí hắn phải bỏ ra cũng lớn hơn nhiều người khác. Phí này được gọi là phí duy trì bằng lái hạng siêu xe.

Đúng thật là Nhan Tư Trác có trả lời phỏng vấn liên quan đến số tiền này, chỉ là hắn cảm thấy mức thu phí này quá vô lý. Làm gì có vận động viên của bộ môn nào phải trả tiền để được tham gia thi đấu như này chứ? Tất nhiên số tiền này cũng chẳng phải cần hắn bỏ tiền túi ra, tất cả đã nằm trong hợp đồng Nhan Tư Trác ký với đội đua rồi, dù nhiều hay ít thì đội đua đều phải chi ra cho hắn. Nhưng hắn không ngờ Vương Tấn lại để ý đến chuyện này.

Nhan Tư Trác cảm thấy như có một thằng nhóc nào đấy đang múa may quay cuồng trong bụng mình, cảm giác phấn khích khiến hắn không thể khép miệng lại được, bất chấp mọi người xung quanh nhìn hắn như thằng dở hơi, hắn cũng chẳng quan tâm. Phải ngồi họp thêm hai tiếng nữa, cuối cùng cũng xong, Nhan Tư Trác là người đầu tiên chạy ra khỏi phòng họp, tay hắn nhanh chóng quay hàng số quen thuộc kia.

"Cục cưng." Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Nhan Tư Trác đã không kiềm chế được mà gọi.

Bên kia im lặng một lúc, sau đấy là tiếng nói quen thuộc vang lên: "Ngại quá cậu Nhan, anh Vương say rượu mất rồi, cậu có cần nhắn gì không?"

"Cố Thanh Bùi?"

"Lâu quá không gặp. Chúc mừng cậu vô địch mùa giải năm nay nhé." Bên phía Cố Thanh Bùi vô cùng ồn ào, mấy lời này gần như là phải gào lên mới có thể truyền đến tai Nhan Tư Trác.

"Anh Vương, anh Vương. Từ từ đã."

Tiếng huyên náo từ điện thoại cứ chạy thẳng vào tai, khiến Nhan Tư Trác phải siết chặt nấm đấm ngăn bản thân không quăng điện thoại xuống đất. Vương Tấn đi uống rượu say không biết trời trăng gì? Cmn có phải dạo này hắn không dạy dỗ Vương Tấn cho đến nơi đến chốn không?

"Tiểu chó săn Nguyên Dương đến đón người à?" Giọng Vương Tấn vang lên trong điện thoại khiến tâm trí của Nhan Tư Trác lập tức trở về, hắn dí sát điện thoại vào tai để nghe cho rõ hơn.

"Trời ơi cái con sâu rượu này. Buông ra, ai cho ông dựa vô Thanh Bùi nhà tôi hả?"

"Xùy xùy. Cậu đừng có như chó giữ xương thế được không? Đã nói bao nhiêu lần tôi với Thanh Bùi chỉ là chí cốt rồi."

"Tôi đây đếch cần biết. Chí cốt cái rắm. Tên tiểu tử họ Nhan của ông vẫn chưa về sao? Phiền chết đi được. Sao hắn không biết trông người của mình vậy chứ?"

[Nhan Vương] Chuyện nay của Vương TấnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ