Âm thanh xì xào đứt quãng lần mò được qua khe cửa căn phòng ngủ VIP của khách sạn hạng sang. Khiến người đang ngon giấc trên giường bỗng chốc lại bị tiếng động lạ làm cho trở mình.
Riki trùm chăn che kín mặt, cố gắng nhắm chặt mắt để ru bản thân vào lại giấc ngủ. Nhưng chưa yên ổn được bao lâu thì cửa căn phòng nó ở ngay lập tức bị mở toang ra. Và cũng bởi hành động dứt khoát đó mà giờ nó thành công tỉnh giấc hẳn rồi.
"Jake anh không thể cứ xông vào như thế này được"
Qua lớp chăn bông Riki nghe rõ được giọng trợ lý Jay của mình đang than phiền với Jake, người rõ ràng là tên khởi xướng cho mấy âm thanh ầm ĩ kia.
"Về mặt lý thuyết thì được đấy". Jake cười tươi nhìn gã, dường như tràn đầy năng lượng cho một buổi sáng đầu ngày mới. Hắn chỉnh lại áo khoác ngoài, nói tiếp:
"Khách sạn này của tôi mà nên tôi đi đâu là tuỳ ý tôi thôi"
"Từ khi nào mà anh biết nói đùa thế. Dù gì đây cũng là phòng cậu chủ, cho cậu ấy chút thời gian chuẩn bị đã chứ" - Jay
"Khỏi, tôi sợ thời gian chuẩn bị sẽ khiến cậu ta đổi ý mất" - Jake
"Đổi ý gì?". Riki lúc này mới ngọ nguậy khỏi tấm chăn, để lộ ra lưng trần giữa căn phòng điều hoà thổi lạnh toát. Nó quan sát hết một lượt từ dáng vẻ vội vã chẳng kịp vuốt tóc của Jay cho đến bộ đồ đời thường Jake đang mặc. Thầm nghĩ bây giờ còn quá sớm cho bất kỳ điều gì mà họ chuẩn bị nói.
"Tôi muốn mời cậu đi ăn sáng" - Jake
"Không" - Riki
Nó không đợi người kia kịp phản ứng lại, trực tiếp nằm xuống giường trùm chăn tỏ vẻ từ chối.
"Dù gì ta cũng chưa có cơ hội tìm hiểu nhau, tôi muốn nhân dịp này để hiểu thêm về cậu". Jake như đã tính tới trường hợp nó sẽ từ chối, mặt vẫn giữ nguyên thiện ý tiến gần đến chỗ chân giường, tiếp tục thuyết phục:
"Tôi nghĩ với tư cách là đối tác thì việc này lại càng cần thiết hơn đấy cậu Riki" - Jake
"Tao sẽ không uống nửa chai vang đỏ rồi dậy lúc 7 rưỡi sáng đâu Jake-san, muốn tìm người tâm sự thì đi mà tâm sự với Jay đi" - Riki
"Well tôi còn nhiều thứ phải lo lắm nên hai người cứ tự nhiên nhé". Jay ngay khi thấy bản thân bị kéo vào vụ việc thì lắc đầu ngay, còn vờ kiểm tra đồng hồ để biện lý do rời đi trước. Không thèm xem xét chút kiêng nể nào dành cho vị chủ tịch, ngầm tỏ ý việc hắn thì hắn tự lo.
"Giờ tôi còn mỗi cậu thôi đó, đừng làm tôi thất vọng mà" - Jake
Jake theo dấu bóng lưng Jay rời đi khuất sau cánh cửa, quay đầu lại nhìn người nằm trong chăn vẫn bất động khiến hắn cũng thấy có chút ngán ngẩm.
Hơi thở hắt ra một hơi chần chừ, hắn chăm chú quan sát Riki thêm vài giây nữa rồi quyết định đánh liều. Dứt khoát túm lấy một chân nó cùng lớp chăn bên trên giật ngược lên, thành công kéo được cả người Riki về phía mình. Mà đối phương lần nữa bị hắn chọc ghẹo vào buổi sáng hôm nay cũng không nhịn được la lớn thành tiếng.