08

212 29 0
                                    

"Nếu thả mồi gần như thế này thì cần câu rất dễ mắc vào đám rêu. Cố gắng vung dây thật mạnh như này này"

Ông nắm lấy dây cần câu của mình, hơi dùng lực ở tay để quăng cái dây đó ra thật xa. Phần mồi câu thành công đáp xuống giữa hồ rồi từ từ lướt về sau đôi chút, dừng lại ngay ở khoảng cách lý tưởng.

Đứa trẻ trầm trồ không ngớt, nhanh chóng nói bản thân cũng muốn thử. Người bố thấy con thích thú như vậy cũng vui lây, lập tức lại gần để hướng dẫn nó.

"Lần sau lại tới đây nhé Jaeyun"

Nó gật đầu đồng ý, dường như đã hình dung ra được những thứ sẽ làm trong ngày hôm đó.

Họ có thể tản bộ gần khu hồ phía sau nhà, tìm bắt vài con giun đất, xong sau đó là tiết mục câu cá cho đến tận gần trưa. Chỉ nhiêu đó tưởng tượng thôi cũng đủ khiến cậu bé dâng trào cảm giác mong chờ. Vì câu cá rất vui, và được đi câu cùng bố thì càng vui hơn.

Rồi vào một ngày nào đó của mùa xuân nhiều năm sau. Khi cậu bé xách trên vai cặp táp vừa đi học về liền thấy bóng dáng nội ngồi một mình ở sân. Hoa rụng rải rác lên vai, tóc bà, nhưng bà mặc nhiên không phản ứng gì.

Cậu bé chỉ đứng lấp ló sau cửa quan sát, thoáng thấy như người kia đang có nhiều tâm sự. Và mãi đến lúc nội vẫy tay ra hiệu nó mới chậm rãi tiến lại gần hơn.

Bà kể bố mẹ đã đi đâu đó.

"Nơi không tìm thấy ánh sáng"

Giọng bà khàn đặc, như thể đang cố kìm nén một cảm xúc không tên.

"Chúng nó nói sẽ trở về. Nhưng ta làm sao có thể tin được!"

Rồi bà ôm chầm lấy nó, dịu dàng rướn tay xoa lên mái đầu đã lớn phổng phao. Khẽ thì thầm khen ngợi nó.

"Sẽ không sao đâu, ta biết con rất mạnh mẽ mà. Jaeyun của ta, cầu cho mọi sự tốt đẹp đều đến với con"

"..."


Jake choàng tỉnh khỏi cơn mơ ngủ. Khẽ đưa tay lên vuốt mặt để lấy lại chút tỉnh táo, hắn nhận ra đồng hồ chỉ mới dừng ở khoảng 3 giờ rưỡi sáng. Hoàn toàn quá sớm để thức dậy và quá trễ để vào lại giấc.

< Shiet >

Buột miệng chửi thầm một tiếng, hắn cảm thấy đầu óc như vừa mới đào lại phần nào ký ức vốn đã chôn sâu. Khiến hắn chán ghét không thôi cái sự yếu đuối cứng đầu này.

Lia tầm nhìn qua tấm cửa kính rộng lớn trong phòng, Jake dễ dàng thu gọn thành phố vào trong đáy mắt. Từng ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy, xe cộ về đêm di chuyển qua lại, cây cối lạo xạo theo làn gió mát.

Mọi thứ bây giờ chính là điều thực nhưng sao tâm trí cứ mãi hiện lên những chuyện quá khứ.

Hắn thất vọng thở dài, quyết định bật dậy làm gì đó chứ không nằm nữa thì trùng hợp điện thoại lại sáng lên. Trên màn hình hiển thị rõ cái tên Sunoo và tin nhắn mà cậu ta gửi tới.

JAKEKI | ride or dieNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ