Chương 88: Ôm lấy

255 14 0
                                    


Edit: E. Coli

Beta: Minh An

Thành phố chìm trong mưa, trời xám xịt. Từng giọt nước trượt xuống vách tường lạnh lẽo như những giọt nước mắt rơi.

Một bóng người mảnh khảnh chạy nhanh dưới tòa nhà, cái bóng dần hòa vào trong bóng tối, lạc vào giữa thành phố.

Cái lạnh thấu xương làm Kiều Nam Gia rùng mình.

Cô bị xúc động nên chạy ra ngoài. Nhưng ra ngoài rồi cô lại không biết nên đi đâu, vì thế cô đành phải đi vào một chỗ lạ lẫm trong lo sợ.

Lúc này trời đã gần tối, phía chân trời có ráng mây đỏ, mưa vẫn chưa tạnh.

Hai dãy biển hiệu cửa hàng được thắp sáng bằng đèn neon đủ màu sắc, vô cùng náo nhiệt. Kiều Nam Gia khoanh tay ngồi xổm trước cửa một cửa hàng, mưa rơi từ mái hiên rơi xuống mặt đường nhựa, phát ra tiếng kêu rất lớn.

Một bên má nóng bừng, vẻ mặt Kiều Nam Gia mất tập trung, tâm trạng giống như mưa thu vô tận, mãi chẳng hồi phục được.

Cô không muốn đến trường hay về nhà, cô thấy cô đơn đến mức cảm thấy như trên đời này chỉ còn một mình bản thân.

Cô cúi đầu xuống không nói lời nào.

......

Cùng lúc đó.

Ba người ngồi ở bàn cạnh cửa sổ ở một nhà hàng Pháp cao cấp. Mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau. Bàn được trải một chiếc khăn màu trắng, có một đóa bách hợp cắm trong bình thủy tinh, cánh hoa rũ thấp đến mức như gần chạm vào chiếc ly chứa đầy rượu vang đỏ, bữa ăn được bày biện một cách vô cùng độc đáo.

Bách Quốc Minh cầm ly rượu đế dài rồi lắc nhẹ, ông không nói lời nào. Cả quá trình, Bách Nhiên ngồi cạnh chẳng quan tâm tới hai người ngồi cùng bàn mình. Cậu lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ có Trần Hinh Dung ngồi đối diện cầm dao nĩa lên dùng một cách tao nhã.

Bà nở nụ cười, giọng nói rất êm tai: "Đồ ăn ở Đồng Thị vẫn ngon như ngày nào. Đúng là ở ngoài lâu người ta sẽ cảm thấy nhớ nhà."

Bách Quốc Minh nhướng mày.

"Dựa theo năm và quốc tịch, cô là khách ở đây."

"Sao anh lại khách sáo như vậy chứ?"

Trần Hinh Dung lau khóe miệng, bà khẽ mỉm cười: "Theo quan hệ huyết thống, người ngồi đối diện chính là con ruột của tôi."

Bách Nhiên tỏ ra thờ ơ.

Theo mối quan hệ thân thiết thì Trần Hinh Dung là một người lạ đáng ghét với Bách Nhiên.

Không biết bao giờ bữa tối nhàm chán và đầy sự xa cách này mới kết thúc, Bách Nhiên bắt đầu nghịch điện thoại. Không biết cậu vô tình hay cố ý liếc nhìn biểu tượng Weibo, cậu định bấm vào xem những trạng thái mới nhất của Kiều Nam Gia theo bản năng.

... Nhưng nghĩ tới cảnh lúc trước cậu nhìn thì cậu thấy hơi đau mắt.

Với Kiều Nam Gia mà nói, người mà cô cần từ đầu đến cuối chỉ có Bách Ngạn sao?

[HOÀN] NHẬN SAI NAM THẦN, TÔI BỊ NHÌN CHẰM CHẰM - BẤT TÀI NHƯ PHÓNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ