Vừa reng chuông ăn trưa là nó chạy ngay xuống phòng hội học sinh trong tâm trạng vô cùng háo hức. Không biết bất ngờ gì nhỉ? Nó ngạc nhiên vì mọi người vẫn quan tâm đến nó, nó vui lắm. Như là một món quà cho những gì nó làm vậy.
Cánh cửa mở toang nhưng trong phòng chỉ có một người đang ngồi uống trà, đó là Huỳnh Ngân.
- Mọi người đâu rồi? - Phương Di ngơ ngác nhìn xung quanh.
- Chị Di, chị đến rồi hả? Chị ngồi đây uống trà này. - Huỳnh Ngân mỉm cười vẫy tay.
- Ờ, nhưng sao không có ai hết vậy? - Nó thắc mắc ngồi xuống ghế.
- Thật ra hôm nay đến trường em mới biết. Có lẽ hôm qua không báo được với chị nên mọi người dời sang bữa khác rồi ạ. Thật xin lỗi... - Huỳnh Ngân cúi đầu lí nhí.
- Vậy hả? - Nó hơi hụt hẫng - Không sao đâu. - Có lẽ nó đã mong đợi hơi nhiều rồi thì phải, nhấm nháp vị trà đắng tan trong miệng mà lòng rối bời.
Gia Hy chạy loanh quanh tìm nó, Nhật Long cũng đi tìm. Vài ngày ở đây đã giúp tụi hắn quen với đường lối, hơn nữa còn có nó giải thích cặn kẽ. Nhưng chạy cả buổi cũng không thấy nó đâu. Người hắn bắt đầu vã mồ hôi, sắp hết giờ ăn trưa rồi. Rồi hắn chợt nhận ra làm sao nó có thể đột nhiên biến mất khi mà sáng nay cả hai cùng đi học chứ?
- Nói! - Gia Hy nắm cổ áo Gia Hiên xách lên khi cả bọn đang ngồi trong nhà ăn và trước ánh mắt hoảng sợ của nhiều người.
- Nói... gì chứ? - Cô ta chau mày quay sang chỗ khác.
- Cậu ấy đang ở đâu? Phương Di đang ở đâu?
Gia Hy bắt đầu điên lên, Bá Quân đứng dậy siết chặt tay hắn, ý muốn nói đừng lỗ mãng ở nơi công cộng. Hắn trừng mắt nhìn cả bọn như ăn tươi nuốt sống.
- Làm sao tôi biết được... bạn gái của cậu thì cậu phải tự quản chứ. - Cô ta cao giọng cười cợt.
- Đừng có chọc tôi điên lên... - Gia Hy để lộ đôi mắt chết chóc đỏ lòm làm cả đám khiếp sợ, ngay cả Bá Quân cũng phải lùi một bước.
- Cậu... cậu... - Gia Hiên lắp bắp, lời sắp tuông ra khỏi miệng, ánh mắt láo liên.
- Mau nói! - Gia Hy nghiến răng ken két.
- Đang ở... kho lạnh bên, bên siêu thị cạnh trường.
Cuối cùng lời nói của cô ta cũng tuột ra khỏi miệng. Gia Hy lập tức lao đi như dã thú. Nếu tính từ lúc nó mất tích đến bây giờ, đã gần một tiếng rưỡi rồi, vậy mà còn trong kho lạnh sao? Liệu có chịu được không?
Hơi lạnh tỏa ra làm nó run rẩy, thêm với cơn cảm cúm chưa dứt, nó cảm thấy toàn thân tê liệt. Không đau, không bị ướt, không có mùi hôi nhưng nó cảm thấy như hơi thở sắp rời nó mà đi. Nó đã rất buồn ngủ vài chục phút trước, rồi khi có ý thức trở lại, cả người đã cứng ngắc không thể động đậy, mi mắt cũng không thể mở được để xem thử mình đang ở đâu. Nó chợt hỏi như vậy có tốt không nhỉ? Cứ nằm ở đây như vậy.
Một loạt những âm thanh kì quái vang lên mà nó không thể nhận thức được, dường như tất cả giác quan đều đi vào giấc ngủ, trừ ý thức của nó mà thôi. Và rồi cơ thể nó nhận được hơi ấm lạ thường, có người chạm vào nó, nói đúng hơn là ôm nó vào lòng và không ngừng gọi tên nó. Nhờ giọng hét, nó nhận ra con người vô cùng quen thuộc mà nó biết ơn, luôn ở bên nó như vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Teenfic] Nếu không thích tôi, thì cậu đừng hòng để mắt đến người nào khác
Teen FictionTên truyện: Nếu không thích tôi thì cậu đừng hòng để mắt đến người nào khác Tác giả: Phúc Phễu Thể loại: Hiện đại, teenfic, thanh xuân vườn trường, HE Số chương: 37 chương Giới thiệu: Phương Di chỉ là một sinh bình thường ở trường Bình Thiên, có một...