Chương 25: Gỡ bỏ hiểu lầm

2.2K 92 0
                                    

- Cô à, cậu ấy có ở nhà không? - Từ sớm Gia Hy đã hào hứng đứng trước nhà nó.

- À, nó đang thay đồ trên lầu, sắp xuống rồi đấy. Cháu vào ngồi chờ đi. - Mẹ nó nhiệt tình mời vào nhà - Dạo này hiếm khi thấy cháu sang chờ nó đi học thế này nhỉ?

- À, vâng.

Hắn nhẹ nhàng gật đầu, dù sao người sai vẫn là hắn mà. Phương Di xách cặp đi xuống nhà thì gặp ngay cái bản mặt của hắn. Hắn miễn cưỡng nhe răng cười nhìn nó mà mặt nó lạnh tanh. Phương Di rót cốc sữa uống buổi sáng rồi chào ba mẹ đi học.

Đến đây thì hắn chắc chắn là nó giận thật rồi, hắn chạy theo sau không ngừng gợi chuyện mặc dù những câu chuyện hắn nói chẳng ăn nhập với nhau và đa số là do hắn tự bịa.

Cả hai cùng đi học, cùng đến trường, cùng ăn cơm trong một dãy bàn mà hắn thì cứ độc thoại một mình. Nhiều người còn tưởng hắn bị điên, mà hắn tức lắm, tại sao chỉ có mình hắn là phải làm hòa như vậy chứ? Bao nhiêu lần hắn giận, nó dỗ rồi cũng bình thường lại thôi. Con người này sao mà giận dai dữ. Hắn cũng rủ nó đi chơi, đi ăn kem, thậm chí mua dưa hấu mà nó thích nhưng nó chỉ xem hắn như người vô hình.

Cuối cùng sau bao ngày cố gắng, người chịu đựng như hắn cũng lên tiếng lật đổ chế độ ăn bơ.

- Này, ít nhất cậu cũng phải nói là cậu tha lỗi cho tôi hay chưa chứ. - Hắn níu tay nó lại, không cho nó vào nhà.

- Tôi đâu thể giận cậu được. - Giọng nói nó yếu ớt vang lên.

- Hết giận, sao cậu lại không nói chuyện với tôi? - Hắn buông tay nó ra.

- Tôi chỉ suy nghĩ liệu chúng ta còn có thể làm bạn được không?

- Ờ thì... chẳng phải cậu nói cậu...

- Tôi biết, tôi biết mình đã nói gì. Cho nên cậu đừng nói gì hết, cứ cho là cậu chưa từng nghe thấy đi. - Nó khẩn cầu.

- Sao có thể, lời đã nói ra, sao có thể không nghe được chứ? - Hắn vẫn ngô nghê như có cái gì đó hụt hẫng lạ thường.

- Tôi nói cậu quên thì quên đi! - Nó hét lên - Mà có lẽ tôi cảm thấy, tôi nghĩ mình đã không còn thích cậu nữa rồi. - Nó mím chặt môi nói mặc dù lòng bảo không phải.

- Hả?

Giây phút nó nói nó không giận hắn, hắn thật sự vui vẻ, nhưng sao bây giờ câu chuyện lại trở nên chua chát như vậy. Đã thích rồi, bây giờ lại bảo nó không thích. Có phải tại hắn đã mắng nó nên mới không thích, mới vụt mất cơ hội này hay không? Hắn định nói gì đó nhưng nó đã đi vào nhà. Hụt hẫng, trống rỗng và cảm thấy như mất hết tất cả vậy.

Hôm nay hắn đã nghỉ một hôm, không đi học cùng nó nữa. Có chút buồn đau. Cho nên hắn mới triệu tập đồng bọn về nhà gấp.

- Sao thế đại ca? Xin lỗi được chưa? - Hắn gật đầu tiu nghỉu - Thế... có tha thứ không? - Hắn lại gật đầu - Xem ra nhỏ đó thích cậu thật nhỉ nên mới dễ tha thứ như thế. Thế tiến triển thế nào? - Hắn lại lắc đầu.

- Nó nói nó không còn thích tao nữa.

- Thế là sao? Không thích nữa là thế nào? - Thần Quang nghiêng đầu hỏi.

[Teenfic] Nếu không thích tôi, thì cậu đừng hòng để mắt đến người nào khácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ