Chương 2: Sự kiện ngày khai giảng

5.3K 169 0
                                    

- Em không sao chứ cô bé?

Phương Di bây giờ mới quay sang hỏi han người kia. Tội nghiệp con bé, mới vào trường mà đã gặp phải chuyện không may. Xem ra còn sợ lắm, chẳng trả lời câu hỏi của nó.

- Chị là hội phó hội học sinh tên Cao Phương Di, sau này có gì em cứ nói với chị, đừng sợ. - Nó nở nụ cười đẹp rạng ngời, cô bé kia nín khóc - Để xem, em học lớp mấy đây... Ngọc lớp 6D2 sao? Để chị dẫn em đi.

Không cần để ý cô bé có đồng ý không, nó dẫn tay Ngọc về lớp. Trường này khá rộng, mà mới vào chưa quen cũng không có gì lạ. Bình Thiên có năm tòa nhà riêng biệt, ba tòa ở giữa, hai toà hai bên, tổng diện tích khoảng 2500 mét vuông.

Cây cối trồng rất nhiều, nó là người yêu mát mẻ, đương nhiên phải trồng nhiều cây. Còn sân trường rộng như vậy cũng chỉ để tổ chức lễ hội này nọ. Ba tòa nhà ở giữa là phòng học. Còn tòa nhà bên phải là phòng giáo viên, phòng của các câu lạc bộ, phòng y tế, thư viện. Tòa nhà bên trái là phòng chiếu, phòng thực hành, căn tin và nhà xe.

- Đây, tới lớp rồi! - Cô bé thấy nó chạy vào nói gì đó với giáo viên, rồi cô giáo cười tươi nhìn Ngọc, dẫn vào trong lớp. Nó cũng yên tâm rời đi - Học giỏi nha cô bé!

- Chị Di... - Giọng nói trong trẻo của Ngọc bây giờ mới vang lên - Cảm ơn chị! - Người đâu mà dễ thương quá, cười tít cả mắt, Phương Di cũng vẫy tay tạm biệt Ngọc.

- Chị ba trường nay thật sự không phải dạng vừa đâu. Nó á, ừ thì có chút thông minh, có chút tài lãnh đạo, cũng có trách nhiệm, lại siêng năng, nhưng... tính xấu thì vô cùng nhiều. - Hàn Như được dịp lại bóc phét với mấy đứa nhóc ở căn tin. May mà nó đến kịp để ngăn chặn.

- Này con kia, câm miệng lại cho tôi nghe chưa! - Tiếng hét của nó từ xa đã vọng lại. Phương Di hì hục đi tới, mặt đằng đằng sát khí.

- Đó thấy chưa, nhắc đã tới, bình thường thì mình mình cậu cậu nghe ngọt lắm, đến giờ hành đạo lại tôi với bà. Xí! - Hàn Như bĩu môi. - Người thì tốt nhưng khuyết điểm thì không thể không có đúng không? - Hàn Như vẫn chống chế.

- Phải, khuyết điểm duy nhất của mình là có quá nhiều ưu điểm thôi à. - Phương Di thật sự không biết xấu hổ, thẳng thừng khoe khoang trước bọn nhóc.

- Mẹ ơi, cái mũi nó dài đến sắp gãy rồi kìa, ngậm cái mồm vào.

- Im lặng! - Phương Di lại điên lên không chịu được khi vừa nhìn thấy hộp sữa vinamilk trên bàn. Ai nghe thấy cũng sởn gai óc, đương nhiên bọn trẻ thì cuốn gói chạy mất dép rồi, còn lại hai đứa bạn chí cốt ngồi hỏi thăm.

- Sao thế? Giận à? Thế tối qua không ngủ được hay sao mà mắt có quầng thâm thế kia? - Hàn Như không đùa nữa mà bắt chuyện lại.

- Các cậu biết đấy, Phương Di này trước giờ không sợ trời cũng chẳng sợ đất, chỉ sợ... gián... - Càng về sau giọng nó càng nhỏ dần.

- Gián? Chẳng lẽ tối qua cậu không ngủ được vì gián hả?

- Ờ thì lúc đầu ngủ cũng ngon lắm... thật không ngờ nửa đêm con gián bay bay vèo vèo, đập cánh loạn xạ trong phòng. Mình nghe tiếng lập tức đứng dậy, nhưng mà... phản công không kịp... - Phương Di mếu mặt sợ hãi khi nhớ lại. Bọn bạn nín thinh chờ nó kể chuyện tiếp - Nó đáp ngay trên mặt mình, làm mình sợ la toáng hết cả nhà, thế là bị ba mẹ với bà chị choảng một trận. Vậy là cứ mỗi khi nhắm mắt, mình lại nhớ ngay tới con gián chết tiệt. Lại còn sáng nay gặp tên Gia Hy chết bầm, ném rác lên mặt mình nữa chứ?

[Teenfic] Nếu không thích tôi, thì cậu đừng hòng để mắt đến người nào khácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ