11

90 8 1
                                    

Lát sau chiếc xe đỗ trước một cái cổng màu đen, cánh cổng tự động mở ra khi xe vừa mới dừng lại. Ôn Gia Dụ lái xe đi vào trong, em ở trong xe nhìn qua ngoài, cũng thấy được nó lớn tới chừng nào.

Nhưng mà, nó có gì đó hơi lạ so với những ngôi nhà khác. Hai bên ngoài mấy cây xanh ra, thì bao cát được treo khắp nơi. Xà đơn cũng được xếp thành một dãy ngang, còn có vài mộc nhân được để gọn gàng ở một bên. Lưu Giai Lương tự hỏi, đây là nhà hay là trại huấn luyện đây.

Ôn Gia Dụ đỗ xe vào một chỗ trống, mở cửa để cho mọi người đi xuống. Em lúc này mới quan sát được hết tất cả nơi đây, không phải hoành tráng như cung điện, hay xa hoa lộng lẫy như hoàng gia. Mà chỉ là một căn nhà lớn, đơn giản nhưng kích thước thì cũng khá to.

"Nơi đây là trại huấn luyện hả chú?"

"Không phải! Chỉ là bố trí cho đàn em tập luyện. Sau này, Văn Húc cũng sẽ phải rèn luyện như bao người khác."

"Dạ!"

Bàng Bác Văn dắt em đi vào trong, Hàn Văn Húc và Ôn Gia Dụ thì đi theo phía sau. Vừa đi em vừa nhìn khắp nơi, như mới tìm thấy điều gì mới mẻ lắm, dáng vẻ giống hệt lúc em đi thăm cậu trong trại vậy.

Để mọi người đứng ở đấy, anh lấy tay mò để bật công tắc đèn lên, nhà không có ai nên chẳng có một cái đèn nào sáng cả.

Đèn vừa bật, cũng là lúc bạn nhỏ có thể nhìn rõ ở bên trong căn nhà. Lưu Giai Lương dường như không tin lắm vào mắt mình, đây chính là thứ mà em sẽ được ở, khác so với nơi xập xệ và bẩn thỉu của em trước đây. Hàn Văn Húc cũng chẳng khác hơn em là bao, cậu cũng không tin có một ngày mình sẽ được ở rộng lớn và đẹp đẽ như này.

"Gia Dụ, mày dẫn Văn Húc lên phòng đi. Tiện thể chỉ cho cậu ấy đồ dùng trong phòng luôn.

"Tao biết rồi! Hàn Văn Húc, đi theo tôi."

Hàn Văn Húc cầm đồ đi lên phòng trước, để em đứng ở đây với anh. Cậu không lo đứa em mình sẽ bị người kia bắt nạt, vì chắc chắn anh sẽ không làm thế đâu. Bàng Bác Văn thấy em vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mọi thứ xung quanh nhà, mặt còn tỏ vẻ không tin, cứ lặng lẽ ngắm nhìn mọi thứ. Anh đứng trước mặt em, nắm lấy một bàn tay của em đưa lên, khiến cho tầm mắt của em chuyển sang anh.

"Xinh đẹp, chào mừng em đến với nhà của chúng ta."

"Nhà của chúng ta? Không phải, đây là nhà của chú sao?"

"Đúng là nhà của tôi! Nhưng em bước chân vào đây, ở đây, sử dụng đồ đạc trong nhà. Thì ngôi nhà này không chỉ là của mỗi mình tôi, mà còn là của em nữa."

Lưu Giai Lương dường như không tin vào tai mình, đứa trẻ đầu đường xó chợ như em lại có nhà sao. Bàng Bác Văn không nói nhiều chỉ dắt em đi lên phòng, anh nhìn em bước lên cầu thang, chầm chậm dìu em đi vì sợ em ngã. Lên tới phòng, anh mở cửa đi vào trước còn em thì theo sau.

"Đây là phòng của em, em có quyền được sử dụng tùy thích."

"Lớn quá! So với nhà ở khu ở chuột em ở, thì nó rộng hơn nhiều lắm."

"Nếu so sánh với nơi đây, thì chắc chắn nó sẽ hơn rất nhiều. Từ giờ em sẽ được ở đây và nếu xinh đẹp muốn, thì tôi sẽ cho em đi học."

Pangbowen × Liujialiang | RƯỢU VÀ SỮANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ