đến tận lúc đứng trước cổng căn biệt thự đã quá quen thuộc, ryu minseok vẫn không hiểu "việc khác" mà lee minhyung nhắc đến là gì.
ngày hôm qua lúc ryu minseok hỏi hắn muốn em làm gì, lee minhyung chỉ đánh trống lảng rồi nói rằng từ giờ tài xế riêng của hắn sẽ đưa đón em đi làm. ryu minseok định mở miệng từ chối, nhưng lee minhyung lại lập tức đánh phủ đầu bằng lý do "thư ký han cũng được đưa đón vì cần trao đổi lịch trình trên xe, đây là quyền lợi của thư ký tổng giám đốc, em không cần suy nghĩ nhiều".
ryu minseok thực sự không suy nghĩ nhiều nữa, nhưng sáng nay khi tài xế đến đón em và hiện giờ đang dừng xe trước cổng biệt thự nhà lee minhyung, ryu minseok mới muộn màng nhận ra em không thể thoát khỏi tình cảnh bước vào căn biệt thự này lần nữa.
ryu minseok thở dài, bước qua cánh cổng đã được mở sẵn rồi quen đường thuộc lối bước đến nhà chính. tại đó, em nhìn thấy choi wooje đã đứng sẵn đợi mình. hẳn là lee minhyung đã dặn cậu ra ngoài đón em, vì thường giờ này choi wooje đang sắp xếp công việc cho mấy người hầu trong nhà.
mấy tháng không gặp, em nhận ra được tia kích động và vui sướng loé lên trong ánh mắt của thằng bé, nhưng lại được cậu khống chế rất tốt để không biến thành hành động ôm chầm lấy em. em mỉm cười gật đầu với cậu, cũng thực sự vui vẻ khi gặp lại đứa em trai từng rất thân thiết. choi wooje dẫn em vào trong, nói rằng lee minhyung đã dậy và đang ở trong phòng ngủ. dọc đường đi, cậu nhóc không ngừng hạ thấp giọng hỏi thăm tình hình của em mấy tháng qua, ryu minseok cũng hạ thấp giọng nhiệt tình trả lời cậu nhóc, tất nhiên em thể hiện rằng bản thân đã sống rất tốt trong thời gian qua.
choi wooje dẫn em lên đến hành lang tầng hai rồi đi xuống trước. ryu minseok bước dọc theo hành lang quen thuộc, đến trước cửa phòng ngủ rồi gõ nhẹ ba tiếng.
rất nhanh, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của lee minhyung: "em vào đi."
ryu minseok mở cửa bước vào, phát hiện lee minhyung đang ngồi trên chiếc ghế dài ở ban công bên ngoài, quay lưng với em. em chỉ tiến vào trong phòng một bước rồi đứng im đó, lặng lẽ đảo mắt nhìn quanh căn phòng một lượt. căn phòng này vẫn giống hệt lúc em mới chuyển đi.
lee minhyung đứng dậy, ryu minseok lúc này mới nhận ra hắn vẫn chưa thay quần áo. hắn vẫn mặc một cái áo phông trắng, bên dưới là quần ngủ caro dài. em thấy hắn tiến về phía mình liền lên tiếng:
"công việc mà tôi cần làm là gì?"
"chúng ta chưa vào làm, đừng xưng tôi."
ryu minseok thấy lee minhyung nhíu mày, sau đó hắn đã bước đến trước mặt em, hơi cúi người xuống cầm lấy cổ tay em rồi lưu loát kéo em ra bên ngoài, đi về phía cuối hành lang.
"chuẩn bị cho tôi."
khi đã đứng trong phòng thay đồ, ryu minseok mới hiểu "việc khác" trong miệng lee minhyung rốt cuộc có ý gì.
lee minhyung kéo em vào phòng thay đồ xong thì buông tay em ra, thong thả đi đến trước tủ quần áo rồi cởi áo phông. cảnh tượng trần trụi đột nhiên đập vào mắt khiến ryu minseok nhất thời sững người, quên cả quay mặt đi. đến lúc em phản ứng lại thì lee minhyung đã mặc xong áo sơ mi và gile, chuẩn bị cởi quần ngủ. ryu minseok hốt hoảng xoay người lại, còn lấy hai tay che mắt cho chắc. sắc đỏ ở tai lập tức lan đến khắp mặt, em lắp bắp nói: "lee... lee minhyung, ngài rốt cuộc muốn làm gì?"

BẠN ĐANG ĐỌC
[guria] tình nhân
Fanfictionlee minhyung hối hận rồi. tại sao hắn có thể quên thêm điều khoản gia hạn trong bản hợp đồng tình nhân ấy chứ? ఌ︎ note: r18, lowercase, tổng tài tsundere x tình nhân overthinking