Chương 178: Thái công câu cá

27.3K 434 30
                                    

Húc vương đến chỗ ngồi, nhưng lại bị một đống người bao vây, rất khó từ trong đám người chen ra, nhất là những vị tiểu thư để mắt tới hắn càng là như cố ý cản trở tầm mắt của hắn. Đợi đến lúc hắn có thể thoát khỏi đám người kia thì đã là một canh giờ sau. Lúc này đám người rốt cục cũng tản ra, tìm đến chỗ người mà mình thân thiết cùng uống rượu, nói chuyện phiếm. Hắn tìm kiếm Lí Vị Ương khắp nơi, không biết tốn bao nhiêu công phu mới phát hiện nàng đã đuổi hết đám nha hoàn mang bên người, ngồi một mình dưới gốc liễu bên hồ.
Thấy có người đi đến, Lý Vị Ương chậm rãi ngoảnh lại, trông thấy Nguyên Liệt mới lộ ra ý cười:
-Húc Vương điện hạ, đã lâu không gặp.
Lý Vị Ương nở nụ cười như thường ngày, phảng phất như bọn họ chưa từng xa cách. Trong chốc lát Nguyên Liệt cảm giác nhịp tim như đánh trống. Hắn không nhịn được tiến về phía nàng, thấp giọng nói :" Ta đã tìm nàng rất lâu ".
Lí Vị Ương cười nhẹ một tiếng, ánh mắt khẽ động :" Ta biết ". Nói xong nàng chớp nhẹ hàng mi, kịp thời buông ánh mắt xuống, vì vậy hắn không thể thấy được sự kích động của nàng.
Nguyên Liệt cảm thấy lòng mình phát run, không biết mất bao nhiêu khí lực mới khắc chế được cả người ngừng run rẩy, hắn mạnh mẽ chế trụ tình cảm của mình, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Lí Vị Ương nhìn hắn, Nguyên Liệt hôm nay không còn là thiếu niên luôn đi theo nàng nữa. Đầu hắn đội kim quan, diện mạo vẫn tuấn mỹ như xưa, lại có dáng vẻ anh tuấn bất phàm. Trong ấn tượng của nàng, hắn vẫn như trong quá khứ, nhưng trên thực tế thân phận hôm nay của bọn họ đã không còn như trước.
-Ta còn cho rằng ông ta sẽ để chàng trở về vị trí của mình" Lí Vị Ương nhẹ giọng nói.
Nguyên Liệt siết chặt bàn tay, móng tay cơ hồ bấm vào lòng bàn tay hắn rướm máu, nhưng sự đau đớn này lại làm cho hắn thấy thanh tĩnh hơn rất nhiều. Hắn thấp giọng nói:" Ta thích vị trí này ". Khi hoàng đế hỏi hắn có muốn trở lại vị trí hoàng tử của mình không thì hắn liền lắc đầu . Hắn ở vị trí này mới có thể tùy tâm sở dục làm những gì mình muốn. Mà nếu nói đến thân phận hoàng tử cao quý, hắn thấy chẳng có ý nghĩa gì.
Gió nhẹ nhàng phất qua má, làm rối vài sợi tóc trên gương mặt Lí Vị Ương, nhưng trong mắt nàng vẫn mang ý cười :"Chàng không hiếu kì vì sao ta trở thành nữ nhi của Quách gia sao?"
Nguyên Liệt không mở miệng, hắn không quan tâm đến vấn đề này, cái hắn muốn biết chính là :" Nàng ở nơi này cũng không phải ngày một ngày hai, tại sao không đến tìm ta? Nếu hôm hay ta không nhìn thấy nàng, cả đời này nàng sẽ không đến gặp ta có phải hay không? Nàng nghĩ trở thành Quách tiểu thư rồi, có thể trả thù, liền đem ta vứt bỏ sao? Ta trong mắt nàng là gì? Là người nàng có thể tùy ý vứt bỏ " Hắn hỏi một câu lại một câu, mang dáng vẻ cố chấp, ánh mắt trở nên buồn bã.
Lí Vị Ương nhìn vẻ mặt hắn khi hỏi những câu vội vã, ánh mắt trở nên dao động, lại như đang chớp mắt. Ánh mắt hắn sắc như lưu ly, hiện ra vẻ mặt bi thương.
"Ta ghét nhất bị người khác bỏ rơi" hắn đột nhiên cúi đầu, chầm chậm nói. "Ngày trước, khi mẫu thân bỏ lại ta, nàng đã từng nói vĩnh viễn cũng không rời bỏ ta".
Rời bỏ, hắn hận nhất hai chữ này. Hơn nữa, người này còn là người mà hắn thích nhất trên đời, trừ nàng ra, hắn cảm thấy cõi đời này không có gì đáng để hắn quan tâm. Vậy mà người này cùng với mẫu thân hắn là một dạng, bỏ lại hắn mà đi, mặc cho hắn nổi điên tìm kiếm nàng khắp nơi. Làm sao có thể đối với hắn như vậy.?
Lí Vị Ương trong lòng thở dài một tiếng, vừa muốn nói gì đó thì hắn lại đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia lửa, nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, không chớp mắt nói" Đáng tiếc, bất kể nàng đi đến đâu, biến thành người nào, ta cũng sẽ đi theo nàng."
Lí Vị Ương nhìn hắn, dưới ánh mặt trời, đôi mắt của hắn sáng màu hổ phách thâm tình, môi mỏng như nước, sống mũi thẳng tắp, gò má cao, tuấn mỹ khiến người khác không dám nhìn thẳng. Nàng đột nhiên cười, nói:" Ta đúng là từng muốn hất chàng ra, nhưng đều không bỏ lại được, cho nên ngày từ khi bắt đầu, ta chưa từng có ý nghĩ này. Chẳng qua là ta hy vọng để cho chàng có một khoảng thời gian thanh tĩnh để suy nghĩ kĩ."
Khi nàng vừa rời khỏi Đại Lịch, nàng không có cách nào tiếp nhận việc hắn đột nhiên biến mất. Sau đó nàng không đi tìm kiếm hắn, là để cho hắn có khoảng thời gian tỉnh táo lại. Từ lúc hắn ở Đại Lịch, nàng đã bên cạnh hắn, đối với hắn mà nói, sự tồn tại của nàng đến tột cùng có ý nghĩa gì đây?? Đoạn thời gian chia lìa này đủ để hắn có thể thấy rõ tình cảm của hắn dành cho nàng, là không muốn xa rời, là ái mộ. Nhưng hôm nay thấy biểu lộ bi thương của hắn, nàng cảm thấy trong lòng như nhũn ra. Nàng nhẹ nhàng đưa tay ra cầm lấy bàn tay của hắn.
Nguyên Liệt giật mình, sau đó trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ. Hắn cầm lấy bàn tay thanh mảnh của nàng nắm thật chặt, dường như sẽ không bao giời chịu buông ra.
Lí Vị Ương cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của hắn, nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Nguyên Liệt a, chàng thật là khờ, người nào bị ta để mắt tới, tuyệt đối sẽ chạy không thoát. Sau này bất kể chàng đối với ta tình cảm có thay đổi hay không hoặc nếu tương lai chàng thích người khác, chàng vẫn phải vĩnh viễn làm bạn bên cạnh ta.
Nàng không có cách nào khống chế được ham muốn độc chiếm của mình, có lẽ từ sâu trong xương tủy, nàng là một người rất đáng sợ.
" Thế nào, hai người có quen biết sao?" một giọng nói vang lên từ phía sau
Nguyên Liệt thuận thế che chở Lí Vị Ương, quay lại phía Quách Trừng, gật đầu cười nói : "Thám hoa Lang."
Quách Trừng khẽ mỉm cười, trên mặt biểu hiện như vô cùng nhún nhường:" Húc Vương điện hạ."
Nguyên Liệt cũng không để ý đến thái độ của hắn, ngược lại ung dung nói:" Ta cùng lệnh muội từng có vài lần chi duyên, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên gặp lại, thật sự là duyên phận."
Quách Gia lúc trước được người ta nhận nuôi, Nguyên Liệt mặc dù cũng lớn lên ở dân gian, nhưng hai người hoàn toàn không có cơ hội, làm sao lại quen biết? Quách Trừng rất hiểu sát ngôn quan sắc, căn bản sẽ không tin lời như vậy. Còn nữa, nếu Quách Gia cùng Nguyên Liệt quen biết từ trước, lời nói lúc nãy cũng có ý vị thực sâu xa đi. Hắn nhướn mi, môi khẽ nhếch hỏi: "Vậy thì thật là vô cùng trùng hợp. Không biết điện hạ cùng tiểu muội gặp gỡ ở nơi nào ?"
Nguyên Liệt mỉm cười, nói:" Ngày trước, khi Quách tiểu thư còn ở đại đô chúng ta đã từng gặp qua vài lần. Thế nào? Thám Hoa Lang cảm thấy hứng thú sao?"
Quách Trừng nheo mắt cười, nói :"Ta chỉ là nhất thời tò mò, Húc vương điện hạ không cần để tâm. Quách Gia là muội muội của ta, ta quan tâm đến muội ấy cũng là điều khó tránh."
Quách Trừng trước giờ luôn thấu hiểu tâm tư người khác, Lí Vị Ương cũng biết chuyện mình cùng Nguyên Liệt có quen biết cũng không thể giấu giếm hắn được, hơn nữa xem ra cũng không cần thiết phải giấu giếm. Quách gia ủng hộ Thất hoàng tử Nguyên Anh, Nguyên Liệt lại là người hoàng đế vô cùng yêu thương- Húc Vương, kế thừa toàn bộ tước vị cùng thế lực, tự nhiên sẽ bị các phe cánh lôi kéo, Quách gia sẽ không bài xích một bằng hữu như vậy. Lí Vị Ương cùng hắn kết giao bằng hữu, không những chẳng có chỗ nào không tốt, thậm chí còn mang đến cho Quách gia nhiều lợi ích. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là bản thân thích bị người ta nhòm ngó, chế nhạo, Lí Vị Ương mỉm cười nói:" Tam ca, mẫu thân vừa rồi sai người kiếm huynh khắp nơi."
" ồ , phải không?" Quách Trừng bật cười, hắn thật sự rất muốn biết Quách Gia cùng vị Húc Vương điện hạ này rốt cục có quan hệ gì. Nhưng mà người ta đã ra mặt đuổi khéo, hắn còn mặt dày mày dạn đứng ở chỗ này cũng không thỏa đáng, hắn sờ sờ cằm, cười như có như không , nói:" Vậy ta cáo từ trước." Nói xong , hắn xoay người làm bộ phải rời đi ngay, nhưng mới được hai bước , đột nhiên quay đầu nói:" Đúng rồi !".
Lí Vị Ương nhướn mày nhìn hắn, hắn cười ha ha nói:" Muội muội, mẫu thân còn muốn ở cùng muội lâu thêm một chút, muội đừng gấp gáp mang mình đem gả ra ngoài như vậy." Nói rồi, hắn rời đi thật nhanh, giống như sợ bị Lí Vị Ương bắt lại.
Lí Vị Ương yên lặng, Nguyên Liệt lại nở nụ cười, nói:" Quách Trừng này, có lẽ biết nàng không phải là Quách Gia thật sự."
Lí Vị Ương gật đầu, nói:" đúng vậy, trong nhà này Tề Quốc Công và hắn đều biết , nhưng hắn chẳng qua chỉ biết một phần mà thôi. Bọn họ cho rằng ta vì không nơi nương tựa nên mới đến tìm người thân, lại không biết ta đến để báo thù."
Yên lặng một lúc lâu, Nguyên Liệt lặng lẽ quay lại, ngắm nhìn đáy mắt trong suốt của nàng, có chút hoảng hốt, hắn nhẹ nhàng cười:" ta giúp nàng không tốt sao?"
Lí Vị Ương nhìn biểu hiện như nước của hắn, bình tĩnh lãnh đạm, nhưng trong lòng, trong ánh mắt chất chứa vài tia ôn nhu. Thanh âm của nàng nhỏ nhẹ :" Tốt, nhưng mà hoàng đế có thể giấu giếm người trong thiên hạ lại không thể lừa gạt được Bùi hoàng hậu, bà ta nhất định đã biết thân phận của chàng, cho nên chàng phải ngàn vạn lần thật cẩn thận."
Nguyên Liệt mỉm cười, nói :" Ta biết, từ lúc ta tiến vào đại đô, bà ta đã theo dõi ta."
"Bà ta đã động tay sao."Lí Vị Ương nghe hắn nói vậy, tim đập nhanh hơn.
Nguyên Liệt gật đầu một cái, hời hợt nói:" Bốn lần, bất quá đều là cảnh cáo."
Sau này sẽ còn nhiều hơn nữa, Lí Vị Ương nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Hoàng đế luôn đặt Nguyên Liệt trong lòng, Bùi hoàng hậu sẽ càng oán hận. Trên thực tế, Nguyên Liệt lựa chọn bỏ qua thân phận hoàng tử cũng đồng nghĩa nói cho hoàng đế biết hắn không có dã tâm với ngôi vị hoàng đế. Cho nên hoàng đế ban cho hắn thân phận an toàn – Húc Vương. Trên tay có quyền lực, lại có quan hệ giao thiệp cùng địa vị, là đối tượng mà các hoàng tử cùng các đại gia tộc tranh giành mượn sức. Nhưng Bùi hoàng hậu vẫn động thủ với hắn, điều này chứng minh cái gì đây?
Thứ nhất, Bùi Hoàng hậu sẽ không chịu buông tha bất cứ một ai có khả năng trở thành người thừa kế, muốn đem Nguyên Liệt bóp chết ngay từ thời điểm hắn còn yếu kém. Thứ hai, Bùi hoàng hậu không lấy thân phận hoàng hậu, mà là lấy thân phận một nữ nhân giết chết Nguyên Liệt. Nếu là loại thứ nhất, Bùi hoàng hậu kia là một kẻ vô cùng cẩn thận. Nếu là loại thứ hai, Bùi hoàng hậu nhất định yêu thương hoàng đế rất sâu sắc, không thể tha thứ cho sự tồn tại của Nguyên Liệt. Cũng bởi vì nữ nhân hoàng đế thương yêu nhất là Tê Hà công chúa, cho nên Bùi hoàng hậu mới cố chấp đuổi cùng giết tận Nguyên Liệt như vậy.
Lí Vị Ương lắc đầu một cái, bất kể là loại nào Bùi Hoàng hậu trước sau đều không dễ đối phó.
"Tạm thời không nói đến Bùi Hoàng hậu, nàng định xử lý Nguyên Dục thế nào?"
Ở kinh đô, Nguyên Dục chính là một đại phiền toái. Rất có khả năng hắn đã nhận ra Lí Vị Ương, mật báo với Bùi hoàng hậu, hoặc là đem thân phận thật sự của Lí Vị Ương bố cáo cho toàn thiên hạ đều biết. Đây chính là phiền toái lớn nhất.
"Không sao, hắn không tìm ta, ta cũng sẽ tìm hắn, chúng ta còn một khoản nợ chưa tính sổ."
Nguyên Liệt tò mò nhìn nàng, Lí Vị Ương lại như đăm chiêu, hỏi:" Đại Đô hiện nay coi trọng nhất là danh kỹ, nhưng hôm nay sao lại là Xuất Vân hiến vũ?"
Nguyên Liệt chấn động, lập tức tỉnh ngộ, cười như không cười, nói :" ý của nàng là.... "
Nguyên Liệt nhanh như vậy đã hiểu ra ý của mình, Lí Vị Ương thở dài, nói :" Chàng nên đi đi, nếu chàng còn không đi, người khác sẽ nghi ngờ Húc Vương điện hạ ở trên yến hội cùng với nữ nhi của Quách Gia nhất kiến chung tình, đến lúc đó sẽ hù dọa mẫu thân ta." Một câu mẫu thân của ta, nàng đã thuận miệng mà gọi. Nguyên Liệt ngưng mắt nhìn nàng, vốn dĩ hắn cho rằng thời điểm gặp lại, nàng sẽ không còn là Lí Vị Ương ngày trước, bởi vì lúc đó nàng mất đi nhiều người thân như vậy, mà lúc này nàng so với trước càng kiên cường, tươi cười càng đẹp đẽ hơn. Bởi vì Quách gia sao? Trong lòng hắn nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại nói:" Chuyện này ta muốn tham dự."
Lí Vị Ương nhìn hắn, cười như không cười mà nói:" Như vậy chàng càng nên đi bố trí trước."
"Nàng định khi nào thì động thủ?"
Lí Vị Ương chậm rãi phun ra một hơi, nói :" Hôm nay."
Nguyên Liệt chung quy vẫn lưu luyến không muốn rời đi, Lí Vị Ương cũng không muốn trở về ngay, liền đi dọc theo bờ hồ, lẳng lặng suy nghĩ cẩn thận. Nhưng nàng vừa mới đi đến bên bức tường, lại nghe thấy có động tĩnh nhỏ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Nguyên Liệt không biết từ khi nào đã ở trên tường, tóc đen được chiếu ánh mặt trời tựa như tấm lụa sa tanh lòe lòe tỏa sáng.
Nàng ngạc nhiên, không phải hắn vừa ra khỏi hoa viên sao? Ai biết trong lúc đó đã thấy Nguyên Liệt thả dây mây từ trên bờ tường nhảy xuống, khóe môi nhếch lên, mỉm cười nhẹ nhàng, bộ dáng tuấn mỹ vô cùng, không giấu được dáng vẻ phấn chấn. Nàng kinh ngạc, còn chưa kịp nói gì hắn đã hôn nhẹ lên môi nàng. Nàng kinh hãi, thực sự rất kinh hãi, theo bản năng liếc nhìn bốn phía, may mà không có người. Còn chưa kịp tức giận hắn đã bước lên phía trước, quay đầu cười nói:" Ta quay lại nhìn nàng một cái thôi."
Lí Vị Ương ngạc nhiên, hai bên má đỏ lên như bị bỏng, xấu hổ vô cùng.
Húc Vương rời đi cũng không khiến cho nhiều người chú ý. Đại khái bọn họ đều nghĩ Húc Vương vốn lãnh đạm, không thân cận với ai, tuy rằng dung mạo vô cùng tuấn mỹ khiến nhiều cô nương trẻ đem lòng ái mộ, nhưng trong mắt thế gia đại tộc, vị trí Húc vương này nếu như không có hoàng đế nỗ lực bảo vệ, chỉ sợ ngồi cũng không vững. Dù sao hắn còn có một người kế mẫu (mẹ kế) như hổ rình mồi, ẩn nấp trong bóng tối mà theo dõi hắn, tìm kiếm tất cả cơ hội kéo hắn xuống.
Lí Vị Ương trở về, Quách phu nhân sốt ruột tìm kiếm nàng đã lâu. Ngay lúc nhìn thấy nàng, hai mắt lập tức sáng rỡ:" Gia Nhi, con đi đâu vậy ?"
Lí Vị Ương mỉm cười:" Trên yến hội nhiều người quá khiến con cảm thấy ngột ngạt nên đi dạo bên hồ."
Quách phu nhân lúc này mới yên lòng, nói:" Như vậy cũng tốt, Yến Vương phi tới, nói là muốn gặp con."
Lí Vị Ương nâng mắt, cách đó không xa, quả thực nhìn thấy Vĩnh Ninh công chúa bình tĩnh ngồi trên yến hội. Người bên cạnh cùng nàng trò chuyện, nàng lại lãnh đạm đến cực điểm, rõ ràng là không quan tâm đến bất luận kẻ nào. Lí Vị Ương mỉm cười đi qua, nói :" Công chúa điện hạ."
Vĩnh Ninh công chúa nhìn thấy Lí Vị Ương, ánh mắt lập tức sáng lên, phân phó tỳ nữ bên cạnh: "Ta cùng Quách tiểu thư muốn đi dạo một chút, các ngươi không cần đi theo."
Nói xong nàng đứng lên, thân thiết kéo tay Lí Vị Ương, lớn tiếng nói:" Nghe nói Quách gia có một gốc mẫu đơn trân quí, không biết Quách tiểu thư có thể dẫn ta đi xem một chút được không?"
Vĩnh Ninh công chúa từ lúc gả tới Việt Tây đến nay, vẫn giữ thói quen cao cao tại thượng của một vị công chúa, ở nơi này không có người thân cận, lại không được Bùi hoàng hậu yêu thích, Yến vương lại càng chán ghét nàng, cho nên mọi người đối với nàng kính nhi viễn chi, nhưng lại e ngại thân phận công chúa Đại Lịch của nàng, không dám quá lạnh nhạt với nàng. Hôm nay Quách gia thiết đãi yến tiệc, theo lẽ thường đưa bái thiếp đến cho nàng, nhưng Quách phu nhân vẫn cho rằng, nàng căn bản sẽ không đến. Không ngờ yến hội vừa bắt đầu được một nửa thì Vĩnh Ninh công chúa lại đến, không chỉ như thế, nàng đối với Quách tiểu thư còn rất nhiệt tình, điều này khiến người khác không khỏi kỳ quái.
Bùi Bảo Nhi nhìn cảnh ấy, trong lòng càn thêm mất hứng. Quách Gia này có mị lực gì, tại sao tất cả mọi người đều đối đãi với nàng khác biệt. Nàng tự thấy dung mạo của mình vượt xa Quách Gia,, nhưng hôm nay trên yến hội, Quách Gia như ánh trăng khiến người người yêu mến, làm nàng cảm thấy không thoải mái.
Bên này, Vĩnh Ninh công chúa đã khẩn cấp nói :" Ta làm theo như lời người nói trở về Yến Vương phủ, hắn rất kỳ quái. Ta nói ta đã tha thứ cho hắn, nói với hắn chỉ cần hắn bảo trụ vị trí Vương phi của ta, cho dù hắn làm gì ta cũng coi như không thấy. Để hắn tín nhiệm, ta còn tặng hắn hai vị mỹ nhân. Cho nên mấy ngày nay, hắn cho rằng ta tận lực lấy lòng hắn, lại càng muốn làm gì thì làm."
Lí Vị Ương cười cười, người như Nguyên Dục vốn chỉ cần cho hắn ba phân màu sắc, hắn liền muốn mở phường nhuộm, (ý là được voi đòi tiên) nàng chậm rãi nói:" Công chúa, muốn biết nên làm gì tiếp theo hay không?"
Vĩnh Ninh công chúa nghiến răng nghiến lợi, nói:" Ngươi nói đi, ta sẽ toàn tâm toàn ý nghe theo ngươi."
Lí Vị Ương cười, nói:" Hôm nay trên yến hội, nếu Yến vương điện hạ không đến thì thật sự đáng tiếc."
Vĩnh Ninh công chúa nhíu mày, nói:" Ngươi có ý tứ gì?" Nàng không hiểu, Lí Vị Ương hẳn phải sợ hãi khi thấy Nguyên Dục, vì sao nàng lại muốn Nguyên Dục đến đây? Chẳng lẽ nàng không sợ bản thân sẽ bị bại lộ thân phận sao? Lúc Vĩnh Ninh công chúa nhận mật thư của Lí Vị Ương, nàng giật mình kinh hãi, không thể ngờ Lí Vị Ương lắc mình một cái lại có thể trở thành nữ nhi Quách gia. Thật sự là không thể tưởng tượng được.
Lí Vị Ương nh́ìn về phía hoa mẫu đơn nở rộ, vẫn mỉm cười như trước :"Ta nghe nói bệ hạ có chuyện triệu kiến Yến Vương, như vậy lúc này đây Yến Vương đã xuất cung."
Hoàng đế vì chuyện lũ lụt phương Nam mà triêu tập bọn hắn đến thương nghị, trên thực tế chỉ là vấn đề muôn thuở mà thôi, chiếu thư đã đi rất xa, Nguyên Dục tự nhiên cũng không lưu lại hoàng cung, nhưng Vĩnh Ninh công chúa không biết vì sao Lí Vị Ương đột nhiên lại nhắc tới chuyện này.
Lí Vị Ương tiếp tục nói:" Nếu công chúa lập tức phái người đi báo với Yến Vương, hôm nay danh kỹ Xuất Vân ở Quách phủ hiến nghệ, Yến Vương chẳng phải sẽ rất hứng thú sao?"
Vĩnh Ninh công chúa mờ mịt nhìn Lí Vị Ương, hiển nhiên không hiểu nàng nói gì, phản ứng chậm chạp.
Lí Vị Ương mỉm cười kín đáo mà ôn nhu:" Nghe mẫu thân ta kể lại, lý do Xuất Vân được nâng lên làm danh kỹ, thứ nhất là vì nàng sắc nghệ song tuyệt, thứ hai là nàng luôn giữ mình trong sạch, khoe khoang giá trị con người, rất ít khi tham dự yến hội, cho tới hôm nay vẫn mang danh thanh quan." (là bán nghệ không bán thân)
Vĩnh Ninh công chúa tự cho mình cao quý, đối với loại danh kỹ này đương nhiên không để trong mắt, nhưng giờ phút này nàng nhớ lại một chút, nói:" Đúng thế, Nguyên Dục cũng từng hao hết tâm tư mời nữ tử này, hết lần này đến lần khác nàng đều rất cẩn thận, không dễ dàng mắc câu. Ta đã phái người báo với hắn Xuất Vân tham dự yến hội, hắn nhất định sẽ đến. Nhưng vì sao ngươi phải dụ hắn đến?"
Ánh mắt Lí Vị Ương hơi động, chậm rãi nói:" Chờ hắn đến, công chúa tự nhiên sẽ hiểu."
Vĩnh Ninh công chúa rất tin tưởng vào thủ đoạn của Lí Vị ương, nàng lập tức phái người trở về , báo cho Nguyên Dục biết Xuất Vân đang ở Quách phủ. Quả nhiên, một canh giờ sau, Yến Vương liền mang theo lễ vật đến Quách gia. Tề Quốc Công trước giờ không thích vẻ ngoài tuấn tú, bên trong xấu xa của Yến Vương, hơn nữa, hắn có tiếng háo sắc nên rất kiêng kị, nghe tin hắn đến cũng chỉ phân phó Quách Trừng an bài vị trí, để hắn sang một bên.
Nguyên Dục sớm biết người Quách gia luôn nghiêm chỉnh đứng đắn, dù sao Bùi hoàng hậu cùng Quách gia trước giờ luôn không chung một mâm, cho nên hắn cũng không quá để ý. Lúc này hắn đang nhìn chằm chằm Xuất Vân vừa hiến vũ đang ngồi nghỉ ngơi, khóe miệng hiện lên tươi cười.
Nữ tử này, ngay lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã muốn thu nạp, đáng tiếc nàng lại quá không biết điều, ba lần bảy lượt cự tuyệt lời mời của hắn. Đối với loại nữ nhân này, hắn rất có kiên nhẫn muốn chinh phục nàng, nhưng càng ngày hắn càng không còn kiên nhẫn, cho nên hắn quyết định đối xử với nàng như với con hát, tốt nhất là giết chết ngạo khí của tiểu mỹ nhân này.
Vĩnh Ninh công chúa trên mặt mang ý cười, chủ động phân phó tì nữ bên người rót rượu cho Nguyên Dục.
Nguyên Dục mỉm cười nhìn Vương phi của mình một cái, nếu nàng không phải công chúa Đại Lịch, hắn đã sớm đạp cho nàng một cước, khỏi phải trông thấy nét mặt già nua này nữa. Nghĩ tới điều này, hắn thật không thoải mái. Cũng may hiện giờ nàng đã nếm đủ giáo huấn, ngày càng hiểu chuyện, chẳng những chủ động tặng hắn mỹ nhân, lại không tranh giành sủng ái với tình nhân. Với một lão bà, phải như vậy mới đúng.
Vĩnh Ninh công chúa cười nói:" Vương gia, ta kính ngài một ly."
Nguyên Dục không nghi ngờ gì, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch:" Rượu Quách gia quả thực không tệ."
Vĩnh Ninh công chúa buông ánh mắt xuống, nhìn thoáng qua chén rượu ngon, bột phấn này là Lí Vị Ương cho nàng, không biết có công hiệu gì.
Không lâu sau Vĩnh Ninh đã thấy hiệu quả của thuốc phấn này, bởi vì Nguyên Dục đã khô nóng, đứng ngồi không yên. Hắn ngồi trên cao, khó khăn đến vặn vẹo thân mình, không còn dáng vẻ của một Vương gia uy nghiêm, mặt nhiễm một tầng màu hồng so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn. Hắn phân phó tỳ nữ bên cạnh quạt gió, nhưng vẫn không có tác dụng gì, hắn đứng lên, một đường thẳng đễn chỗ Xuất Vân. Nhìn từ góc độ của Vĩnh Ninh, Nguyên Dục không biết nói gì, kéo lấy tay Xuất Vân, kết quả Xuất Vân tức giận, vung tay áo rời đi.
Nguyên Dục còn chưa từ bỏ ý định, vươn tay kéo nàng lại, Xuất Vân ngược lại càng thêm cứng rắn, sống chết không chịu theo hắn. Nguyên Dục lại càng quá đáng, cư nhiên dám kéo nàng qua, nhướn người hôn nàng. Những người khác thấy một màn này, vội vàng biến sắc. Đường đường là Yến Vương điện hạ lại công khai trêu đùa một ca kỹ, người ta không muốn còn cưỡng cầu, thật sự là không có phẩm cách.
Vĩnh Ninh cười lạnh một tiếng, Nguyên Dục vốn là kẻ vô sỉ lại luôn ra vẻ đạo mạo, bởi vì hắn sợ bị người khác bắt được nhược điểm của hắn rồi đi cáo trạng với hoàng đế, lại không ngờ rằng bị hạ dược sau lưng nên mới không biết xấu hổ như vậy. Nhưng mà Lí Vị Ương cố ý để hắn mất mặt, phía sau không còn ý đồ nào khác sao ?
Nguyên Dục đuổi theo Xuất Vân không tha, tình cảnh này quả thực không thể chịu nổi. Quách phu nhân liếc mắt một cái, Quách Trừng cùng Quách Đôn hai người liền đi lên, một trái một phải giữ chặt Yến Vương. Quách Trừng cười nói:" Vương gia, Vương gia say rồi. Người đâu, mau đỡ Vương Gia đi nghỉ ngơi."
Nguyên Dục bị hai người họ cưỡng ép lôi đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Xuất Vân cáo lui. Nguyên Dục rất tức giận, lại biết không thể phát hỏa ở đây. Rất nhanh, Vĩnh Ninh mang đến một ly nước ấm để hắn uống vào, Nguyên Dục cảm thấy khô nóng trong người cũng giảm đi nhiều, cỗ hỏa khí cũng tiêu tan, hắn mở to mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường xem xét hắn. Hắn nhất thời cảm thấy kỳ quái, vừa rồi bản thân gây ra chuyện gì, chẳng lẽ rượu này tác dụng to lớn như thế, đế hắn thất thố trước mặt mọi người sao. Nghĩ đến đây hắn hồ nghi nhìn thoáng qua Vĩnh Ninh công chúa.
Vậy mà Vinh Ninh công chúa lại quan tâm hỏi:" Vương gia, người vừa rồi sao vậy, thật sự làm ta sợ hãi."
Có lẽ không phải do Vĩnh Ninh động tay động chân, nàng ta hiện giờ là vương phi của hắn, còn có thể làm gì? Chỉ có thể liều mạng lấy lòng hắn, đảm bảo nửa đời sau được sống an lành. Nguyên Dục nghĩ vậy, nghi ngờ trong lòng dịu đi ba phần. Hắn đứng lên, nói:" Ta hơi say, đi lại một chút là đỡ rồi."
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy cách đó không xa có một đám người. Vốn dĩ đám người kia đứng dưới tán mẫu đơn, hắn lại chỉ chú ý đến Xuất Vân nên nhất thời không nhìn đến, hiện tại đã nhìn rõ, trong lòng giật mình.
Lí Vị Ương! Dĩ nhiên là Lí Vị Ương! Điều này sao có thể. Liều mạng dụi dụi mắt, hắn hồ nghi bản thân mình nhìn nhầm.
Lí Vị Ương ở cùng hai tỷ muội Hàn gia, không biết đang nói chuyện gì, đột nhiên nở nụ cười. Tươi cười của nàng thập phần ôn hòa cao quí. Dung mạo của nàng so với nửa năm trước càng thêm thành thục, xinh đẹp nhưng Nguyên Dục chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra nàng.
Đúng vậy! Sao hắn có thể quên nữ tử này. Bởi vì nàng, hắn buộc phải mất đi những ám vệ được bồi dưỡng tỉ mỉ, bởi vì nàng, hắn bị đám nữ tử thanh lâu thấp kém đùa giỡn, bởi vì nàng, hắn thậm chí thấy nữ nhân liền sợ hãi... cả đời này hắn không thể quên được loại sỉ nhục nàng gây ra cho hắn.
Nhưng vì sao nàng có thể xuất hiện tại Việt Tây! Vì sao???
Nguyên Dục mạnh mẽ ngồi xuống, lại quay đầu về phái Vĩnh Ninh công chúa, thấp giọng nói:" Sao nàng ta lại ở đây?"
Vĩnh Ninh công chúa nhìn hắn, lộ ra vẻ mặt giật mình:" Vương gia đang nói tới ai?"
Nguyên Dục gằn từng chữ, ngôn ngữ như từ kẽ răng mà ra:" Lí Vị Ương!" Vĩnh Ninh công chúa nhìn theo tầm mắt của hắn, như là không kịp phản ứng:" A! ngài nói là Quách tiểu thư! Nàng cùng An Bình quận chúa thật sự rất giống nhau, ta vừa mới thấy cũng sợ hết hồn, không ngờ trên đời lại có người giống nhau như vậy."
"Quách tiểu thư? Quách Gia?"
Kia rõ ràng là Lí Vị Ương, cho dù nàng hóa thành tro Nguyên Dục cũng không quên. Đời này hắn hận nhất là Lí Vị Ương. Lần trước cứ điểm quan trọng của Bùi hoàng hậu ở Đại Lịch bị phá hủy, hại hắn trước mặt Bùi Hoàng hậu phải cụp đuôi làm người, tất cả đều do nữ nhân kia hại. Hiện tại Quách phủ tìm về một vị tiểu thư, lại chính là Lí Vị Ương? Haha, cõi đời này có chuyện trùng hợp vậy sao? Hắn căn bản không tin.
Ánh mắt hắn toát ra tia lửa thấp giọng nói:" Vĩnh Ninh, Lí Vị Ương rõ ràng là nữ nhi thân sinh của Lí Tiêu Nhiên, sao có thể biến thành ái nữ Quách phủ?"
"Cái này..." Vĩnh Ninh tựa hồ có chút không dám xác định, do dự nói:" Vương gia, có lẽ ngài nhìn nhầm rồi, người giống người..."
Trên đời này sao có người giống nhau đến vậy? Coi Nguyên Dục hắn là đồ ngốc sao? Nguyên Dục lập tức đứng lên, bám lấy Vương phi, nhìn chung quanh nói:" Ta uống hơi nhiều, cần tỉnh rượu, thật có lỗi sẽ bồi các vị sau." Nói xong, hắn tựa hồ nửa kéo nửa vịn, đem Vĩnh Ninh công chúa rời khỏi yến hội.
Lí Vị Ương từ xa nhìn thấy một màn này, chỉ lộ ý cười nhàn nhạt, cũng không để trong lòng.
Hàn Lâm nhìn biểu hiện khác thường của nàng, tò mò hỏi:" Biểu tỷ, tỷ sao vậy?"
Lí Vị Ương cười như gió xuân thoảng qua, như nụ khai hoa :" Ta đang suy nghĩ, Yến Vương hôm nay sao có thể thất thố như vậy?"
Hàn Cầm khinh thường bĩu môi:" Hắn phong lưu vô độ, nhưng trước kia còn có chút giấu giếm, không biết hôm nay sao lại thế này. Cưới Vĩnh Ninh công chúa rồi ngược lại càng thêm đổ đốn, thật là quá đáng."
Lí Vị Ương mỉm cười, lấy về một người đẹp hết thời, trong lòng Nguyên Dục uất nghẹn, dĩ nhiên là muốn tìm cách tát hỏa, vì thế càng ngày càng nghiêm trọng cũng không kỳ quái. Chẳng qua hắn có quá đáng thế nào cũng sẽ không thất thố trước mặt mọi người. Hôm nay là do nàng ám chỉ Vĩnh Ninh hạ dược hắn, chỉ một chút dược khiến cho hắn tâm tình kích thích, sẽ không khiến người khác phát hiện.
Nguyên Dục lấy cớ say rượu, phân phó hạ nhân Quách gia tìm một phòng thanh tĩnh, lại cố ý để hộ vệ của hắn canh chừng, hổn hển hỏi:" Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Sao Lí Vị Ương lại ở Đại đô?"
Vĩnh Ninh công chúa lộ ra vẻ mặt giật mình, nói:" Vương gia, người không biết thì sao ta có thể biết?"
Nguyên Dục rất giảo hoạt, hắn liên tưởng đến thành động thất thố vừa rồi của bản thân, lập tức đoán ra là do Lí Vị Ương động tay động chân. Hắn lại chưa từng chạm qua tôi tớ Quách gia, khả năng duy nhất là Vĩnh Ninh công chúa. Nói như vậy, ả tiện tì này đã cùng Lí Vị Ương cấu kết với nhau! Nguyên Dục lập tức nghĩ đến Vĩnh Ninh vốn thống hận hắn không thôi, đột nhiên từ am ni cô trở về không nói, thậm chí đối với hắn tìm mọi cách lấy lòng, còn tự mình tặng hai mỹ nhân cho hắn, như vậy quả thật kì quái.
Hắn nghĩ đến Lí Vị Ương muôn vàn thủ đoạn, trong lòng nhất thời hoảng sợ. Nàng đột nhiên đi đến Việt Tây, nhất định là có âm mưu. Xem ra chuyện này phải nhanh chóng báo cho Tưởng Nam. Không! Còn phải báo cho Bùi Hoàng Hậu.
Hắn liếc nhìn Vĩnh Ninh công chúa, trong đầu xẹt qua vô số ý niệm. Lí Vị Ương tâm tư giả dối, nhất định đã sớm cấu kết cùng Vĩnh Ninh công chúa. Nếu hiện giờ hắn rời đi mật báo, nhất định sẽ làm Lí Vị Ương phát giác, nói không chừng còn lợi dụng Vĩnh Ninh gây chuyện gì đó. Không được, hắn trước tiên phải tìm cách ổn định Vĩnh Ninh mới đúng. Một độc kế thoáng hiện ra trong đầu hắn, mặc kệ Bùi hoàng hậu đứng phía sau hắn, nếu hắn động thủ, người Quách gia sẽ phát hiện. Quách gia không phải đám người dễ bắt nạt, nếu triệt để chọc giận bọn họ, mất nhiều hơn được. Nhưng suy nghĩ thêm một chút mà nói, Quách gia gia thế hiển hách, Quách phu nhân nhiều năm qua tìm kiếm Quách tiểu thư, nếu bọn họ biết nàng bị Lí Vị Ương giả mạo, nhất định sẽ hận nàng thấu xương, đến lúc đó có thể trừ bỏ Lí Vị Ương mà không dơ tay mình. Cho nên việc cấp bách, hắn muốn ổn định Vĩnh Ninh công chúa, nghĩ đến đây, trong lòng hắn cười lạnh một tiếng.
Chỉ cần Vĩnh Ninh là nữ nhân, hắn tất có biện pháp khiến nàng ngoan ngoãn nghe lời. Nguyên Dục gặp qua vô số người, khi hắn tức giận sẽ khiến cho người khác vô cùng sợ hãi, nhưng khi hắn muốn lấy lòng một nữ nhân, cũng là vạn phần dễ dàng. Hắn nhẹ giọng ôn nhu nói:" Vĩnh Ninh, ta biết nhất dịnh là nàng đã gặp qua Lí Vị Ương ở am ni cô đúng không?"
Vĩnh Ninh nhíu mày xem xét đối phương, nhất thời không mở miệng.
Nguyên Dục thở dài, nói:" Ta biết nàng ta tâm tư ác độc, nhất định tìm trăm phương ngàn kế ly gián vợ chồng chúng ta. Vĩnh Ninh, nàng là người thiện lương, nhất định đã bị nàng ta thuyết phục quay đầu đối phó với ta, nàng cũng biết, nàng ta chỉ muốn lợi dụng nàng thôi."
Vĩnh Ninh công chúa trên mặt lộ vẻ khiếp sợ, nói:" Ta không rõ ngài đang nói chuyện gì!"
Nguyên Dục cũng không nổi giận, tiếp tục nói:" Ta với nàng vợ chồng một lòng, cho dù ta thích vui đùa, nhưng những nữ nhân đó chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi, chưa từng nghiêm cẩn thật tâm với ai, cho đến cùng, người trong lòng ta cũng chỉ có một mình nàng."
Vĩnh Ninh nghe lời nói của Nguyên Dục, cảm thấy lời Lí Vị Ương nói giống nhau như đúc, đến thời điểm nguy hiểm, hắn sẽ theo bản năng dùng một chút thủ đoạn đối phó với nữ nhân.Lí Vị Ương thật sự rất thấu hiểu lòng người, ngay cả Nguyên Dục sẽ nói gì, nàng cũng đều đoán được.
Nguyên Dục thấy Vĩnh Ninh không nói gì, cho rằng nàng đã bị bản thân cảm động, vội vàng nói:" Trước kia ta vì có thành kiến với Lí Vị Ương mới giận chó đánh mèo sang nàng, hiện giờ ta đã biết bản thân sai lầm, từ nay về sau tu tâm dưỡng tính, cùng nàng ngày ngày chung sống thật tốt. Nàng biết đấy, ta hiện tại bị phụ hoàng ghét bỏ, chỉ còn có nàng bên cạnh, nếu ngay cả nàng cũng không quan tâm ta, từ nay về sau ta phải làm sao đây?" Hắn vừa nói, trong mắt phảng phất có nhu tình cùng lệ quang, nếu không phải Lí Vị Ương sớm đã đoán được chiêu trò của hắn, chỉ sợ Vĩnh Ninh cũng muốn tin là thật.
Đáng tiếc, không phải tất cả lãng tử sẽ vì giai nhân mà thay đổi, đại đa số đến một ngày nào đó, hắn sẽ lại một lần nữa tổn thương ngươi. Vĩnh Ninh công chúa trong lòng phận nộ đến cực điểm, trên mặt lại nói:" Ngài...ngài nói có thật không?"
Nguyên Dục thấy Vĩnh Ninh đã cắn câu, lập tức gật đầu nói:" Đương nhiên là thật, mọi buổi tiệc trong thiên hạ chung qui rồi cũng sẽ có lúc tan, nhưng ta với nàng là vợ chồng, cũng là cả một đời. Hiện tại Lí Vị Ương cố ý tiếp cận nàng, nhất định là muốn mượn tay nàng mưu hại ta. Vĩnh Ninh, nàng phải giúp ta."
Vĩnh Ninh công chúa quan sát hắn, ẩn ý nói:" Vậy theo ý của ngài, ta nên làm như thế nào?"
"Tìm cơ hội thích hợp, trước mặt mọi người phơi bày thân phận thật của Lí Vị Ương!"
Nguyên Dục trên mặt hiện lên một tia cười lạnh. Đúng là có người giống người, nếu hắn vội vàng nói ra thân phận thật của Lí Vị Ương, bao nhiêu người sẽ tin lời hắn đây? Đường đường là quận chúa Đại Lịch lại chạy đến đến đây? Lí Vị Ương lại ăn nói như rót mật, nói không chừng sẽ thật dễ dàng thoát tội. Nhưng nếu là Vĩnh Ninh công chúa chỉ đích danh nàng lại khác.Vĩnh Ninh sống ở Đại Lịch nhiều năm như vậy, tương giao với An Bình quận chúa cũng đã lâu, nàng sao có thể nhận sai bằng hữu. Cho nên, Vĩnh Ninh công chúa mở miệng so với tự bản thân Nguyên Dục mở miệng sẽ dễ dàng nhận được sự tín nhiệm của Quách gia cùng những người khác.
Vĩnh Ninh công chúa nói:" Ngài nói là..ngay hiện tại sao?"
Nguyên Dục nghĩ nghĩ, nói:" Hôm nay trên yến hội nhiều khách quí, là cơ hội tốt nhất. Chỉ cần cho tất cả mọi người biết nàng là Đại Lịch An Bình quận chúa thì chắc chắn lần này sinh mệnh của nàng cũng liền chấm dứt!"Tự mình nhìn Lí Vị Ương bị vạch trần so với việc để Bùi Hoàng Hậu xử lý còn thú vị hơn nhiều.
Vĩnh Ninh công chúa thấy vẻ mặt tươi cười đắc ý của Nguyên Dục, thầm nghĩ; "Đúng vậy, ngươi cũng phải chuẩn bị chấm dứt sinh mệnh của chính mình đi thôi"




Thứ nữ hữu độc- Cẩm Tú Vị Ương- Tần Giản (full )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ