Chương 17:

4.2K 229 4
                                    

Sau khi nhận thuốc, Zen và Edward tạm biệt Carlisle ra về. Ngồi trên xe, Zen cẩn thận hồi tưởng lại, thật đúng là không nhớ được từ lúc gặp nhóm người Edward ở sân trường đến giờ cô đã nói hay làm gì sai mà vẻ mặt Edward lại hậm hực như bị người khác chọc giận như vậy. Đọc được suy nghĩ của người bên cạnh, Edward cũng tự hỏi không biết vì sao khi thấy cô bị thương anh lại thấy khó chịu.

"Edward chuyện hôm nay anh đừng nói với mẹ tôi và chị Ronie nhé!" Zen nhìn Edward đang cau mày, có điều muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nỗ lực lấy dũng khí khẽ nói.

Edward liếc nhìn Zen rồi lại chăm chú lái xe, mím môi nhìn vẻ mặt khi nãy của Zen, Edward rất muốn cười lớn.
'Mình đáng sợ thế sao?'

Zen nhìn Edward mong đợi anh trả lời, nhưng Edward chỉ lo lái xe không đáp. Trong phút chốc, dũng khí thật vất vả mới có khi nãy liền rơi "ào ào" xuống. Thấy ai kia mang vẻ mặt thất vọng, Edward có chút không nỡ hắng giọng đáp:
"Tôi biết rồi."

"Cảm ơn." Zen mặt mày, đôi mắt sâu sáng ở dưới hàng mi cong. Edward nhìn Zen thoáng cái như bị lạc trong đôi mắt thâm thuý kia.

Xe dừng trước cổng nhà Zen, trời còn sớm Libby và Ronie vẫn chưa về. Zen đau đầu nghĩ không biết có nên mời Edward vào nhà không dù sao anh cũng giúp đưa cô đến bệnh viện nhưng nhà không có ai . Edward nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đang bận suy nghĩ, cô mặc đồng phục thể dục, mái tóc đen buộc đuôi ngực trông cô năng động hơn thường ngày. Cuối cùng cũng nghĩ xong Zen thở phào quay sang thì thấy Edward đang nhìn mình, lúng túng nói:
"Cảm ơn đã đưa tôi về. Hôm khác tôi sẽ mời anh ăn cơm."

"Sao cô không mời tôi vào nhà?" Edward hỏi, dù đã biết lý do.

"Hả?...nhà không không có gì để mời anh ăn cả." Zen ngập ngừng đáp.

"Vậy sao? Được rồi vào nhà đi." Thấy Zen bối rối Edward cũng không tiếp tục trêu cô.

***
Zen với tay tắt chuông báo thức. Từ hôm Edward đưa cô đến bệnh viện đến giờ đã gần một tuần, sức khỏe của cô cũng đã khá hơn nhiều. Mấy ngày qua mọi chuyện vẫn bình thường lập đi lập lại như sáng Ronie đưa cô đến trường, trưa cùng nhóm người Edward ăn trưa, tan học cùng Jesssica ra về hoặc Ronie đến đón... Rosalie cũng đã tốt hơn không còn lạnh lùng như trước. Chợt nhớ ra gì đó Zen vội bật dậy chạy ra ban công ngửa mặt nhìn bầu trời u ám, lẩm bẩm:
"Ailec nói đúng, chị Ronie ghét nắng!"

Mấy ngày nay Ronie liên tục quấy phá giấc ngủ của Zen nhưng hôm nay đánh thức cô không phải Ronie mà là đồng hồ báo thức, Zen liền biết nay trời không nắng. Zen ngồi xuống sàn cạnh những chậu oải hương để định thần cơn lơ mơ trong người, rồi nhanh nhẹn vào phòng tắm làm VSCN.

Bước xuống nhà, Ronie đang ngồi trên sofa chơi game. Hôm nay Ronie mặc chiếc áo sơmi xám nhạt tay áo xoắn đến tận khuỷ tay, quần jeans rách gối màu đen, mái tóc vàng hoe cột gọn. Thấy em gái, Ronie cất điện thoại vào túi quần, đứng dậy vươn vai:
"Đi nào!"

[ Hoàn][Đn Twilight] YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ