Nhi An một mình ngồi ở hàng ghế khán giả nơi sân tennis. Một gìơ trước, khi lễ hội trường vừa kết thúc Nhi An một thân khẽ lẳng lặng đi đến đây. Cô không biết bản thân sao lại như vậy chỉ là cô hiện tại muốn được yên tĩnh.
Ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời cao rộng, im dịu hưởng thụ cảm giác mát lành của cơn gío cuối chiều. Nắng, cái nắng màu cam, nóng, êm nhẹ và buồn. Từ từ nhắm mắt lại, từng dòng ký ức tiếp nối nhau ùa về trong tâm trí Nhi An, phải rồi, một năm trước, cái ngày cuối cùng ở trường A, cô cùng ngồi một mình thế này, cũng là buổi chiều, gío thoảng thổi và lúc đó... cô khóc.
Một năm trước.
- Red!
Nhi An từ xa vẫy tay gọi Red, mỉm cười chạy nhanh lại cô bạn.
Red quay lại liền kinh hoàng nhăn mặt hoảng hốt nhìn người trước mặt.
- Ai.... đây?
- Hí hí... cậu không ra tớ sao? Vậy là ổn rồi.
Nhi An cười, gật gật đầu thỏa mãn.
Hả? Giọng nói này....
- Tiểu An, cậu bị sao vậy? Sao lại ăn mặc như thế này?!
Red trừng mắt nhìn Nhi An.
- Để đuổi đám côn trùng thôi. Sao? Thấy tớ thế nào?
Nhi An nhìn Red ánh mắt lấp lánh.
- Cạn lời.
Hồi lâu quan sát cô bạn từ đầu đến chân Red chỉ có thể cảm thán bằng hai từ.
Hí hí... Vậy là được. Đến Red không thể nhận ra thì an toàn rồi. Nỗi ám ảnh hồi cấp 2 sẽ không còn nữa. Hố hố hố....
Red lắc đầu không nói được lời nào với Nhi An. Cô cũng hiểu vì sao Tiểu An làm như vậy. Từ khi nhóm nhảy Devil trở thành nhóm nhảy nổi tiếng thì việc hay bị các fan vây lấy là không tránh khỏi. Chưa kể Nhi An trước đó đã vô cùng nổi bật vì vậy mà có rất nhiều người theo đuổi. Thôi đi, mặc cậu ấy, dù sao cũng không ảnh hưởng nhiều.
Nhiều người thấy cảnh Red đang trò chuyện với một cô gái quê mùa liền to nhỏ với nhau, nhiều chàng trai muốn đến làm quen Red cũng không đến gần chỉ nhăn mày khó chịu.
Sao một cô gái tuyệt như Red lại nói chuyện với một cô gái như thế? Chẳng hợp tý nào. Vậy... Killer đâu? Đáng lý cô ấy phải đi chung với Red a.
Dù có như thế nào thời gian sau đó mọi người vẫn chưa ai gặp được cô gái tên Killer, thay vào đó là cô gái quê mùa lại đi cùng nhóm Devil. Rất nhiều người muốn từ Nhi An quê mùa để tiếp cận nhóm Devil nhưng khi nói chuyện với cô lại nhàm chán, chẳng thêm được gì còn tốn thời gian, từ từ lại bỏ qua cô không ai còn nhớ gì đến cô nữa, họ chỉ xem cô như cái đuôi của nhóm Devil.
Nhưng điều đó chẳng làm cô quan tâm, cô chỉ thấy thoải mái tận hưởng cảm giác không còn người bám đuôi nữa... cho đến khi gặp Hạo Duy.
- Sao lại ngồi đây một mình?
Giọng nói lành lạnh trầm thấp của Tề Hạo đánh bật Nhi An ra khỏi dòng suy nghĩ.