Chương 2 - Gặp gỡ

832 27 0
                                    

Mẹ Vương Tuấn Khải mỉm cười với cậu thiếu niên, nói:

"Chào Nguyên Nguyên! Hôm nay cô có dẫn anh Tuấn Khải đến."

Nói đoạn, mẹ Vương Tuấn Khải quay lại bảo cậu:

"Đây là em Vương Nguyên. Năm nay em cũng sẽ vào lớp 10."

Vương Nguyên cúi đầu:

"Chào Khải ca!"

"Chào cậu". Vương Tuấn Khải đáp nhỏ, nét mặt không lộ chút cảm xúc.

Biết mẹ Vương Nguyên đang bận làm cơm trong bếp, mẹ Vương Tuấn Khải sai con mang đồ vào cùng bà, rồi hai bà mẹ ở trong bếp nấu ăn. Xong xuôi, Vương Tuấn Khải quay lại phòng khách, Vương Nguyên theo sau. Vương Nguyên liền nhanh nhảu hỏi:

"Khải ca muốn uống gì ạ?"

"Tôi uống gì cũng được". Vương Tuấn Khải vừa ngồi xuống ghế sofa vừa nói.

"Nhà em có Milo, nước cam, sữa...". Vương Nguyên thao thao liệt kê.

"Cho tôi nước trắng được rồi". Vương Tuấn Khải cắt lời, cốt là để cái miệng kia ngậm lại.

"Hay anh uống trà chanh đá nhé? Em tự pha từ trà và chanh, không phải loại gói uống liền đâu!" Vương Nguyên nói, nét mặt đầy vẻ tự hào.

Vương Tuấn Khải cảm thấy người trước mặt quá lằng nhằng. Câu không thèm trả lời, chỉ trừng nhìn Vương Nguyên, nghĩ bụng "với người phiền phức thế này thì cũng chẳng cần phải giữ lịch sự làm gì". 

Thấy vẻ khó chịu của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên không dám nói thêm gì nữa, chỉ cười trừ một cái rồi lẳng lặng vào bếp.

Lát sau, Vương Nguyên bước ra, trên tay cầm một khay đựng một bình thủy tinh và hai chiếc cốc. Bình thủy tinh bên trong chứa đầy nước và đá, có cả mấy lát chanh tươi. Cậu đặt khay xuống bàn, lấy bình rót nước vào hai cốc, đá và chanh đều bị giữ lại trong bình.

"Cảm ơn" - Vương Tuấn Khải nói rồi cầm cốc nước lên nhấp một ngụm. Nước mát lạnh và thoang thoảng mùi chanh thơm.

"Chỉ là nước trắng cũng để tâm làm cầu kỳ như vậy, tên này cũng khá chu đáo." Vương Tuấn Khải nghĩ.

"Em nghe nói anh học các môn tự nhiên rất giỏi, nhất là môn Toán. Em thì ngược lại, học Toán là kém nhất". Vương Nguyên vừa cười vừa nói. 

Vương Tuấn Khải lặng im, mặt cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cốc nước trước mặt. Vương Nguyên tiếp tục:

"Tuần tới vào học rồi, anh đã chuẩn bị xong hết chưa?"

"Chưa". Vương Tuấn Khải quay sang nhìn Vương Nguyên, trả lời cụt lủn, rồi lại tiếp tục nhìn vào cốc nước.

Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải có vẻ không thích nói chuyện, nảy ra ý định rủ Vương Tuấn Khải chơi gì đó:

"Anh có thích chơi XBox không?"

Nghe thấy từ "XBox", ký ức về chiều hôm đó lại ùa về, lập tức Vương Tuấn Khải quát lớn:

"Thứ tôi ghét nhất trên đời là XBox"

[KaiYuan] [LongFic][Hoàn] Ánh nắng của anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ