Bữa trưa hôm sau, Vương Nguyên lại tránh nói chuyện với Vương Tuấn Khải. Dịch Dương Thiên Tỷ và Lưu Chí Hoành thấy căng thẳng như vậy, cũng chẳng còn hứng cười đùa nữa, bốn người chỉ im lặng ăn cơm. Chợt, Vương Tuấn Khải lên tiếng:
"Vương Nguyên, trưa nay qua nhà anh, anh có chuyện muốn nói"
"Hôm nay em không đem sách vở buổi chiều..."
"Vậy thì chúng ta qua nhà em đi. Anh mang sách vở buổi chiều rồi." Vương Tuấn Khải nói, ý cười thoáng trên môi. Cậu tính trước Vương Nguyên sẽ lấy cớ này để từ chối, đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi.
"Việc này..." Vương Nguyên ấp úng.
"Vương Nguyên, mọi khi trưa nào cậu cũng qua nhà Khải ca, hôm nay Khải ca qua nhà cậu một hôm không được sao?" Lưu Chí Hoành nói.
"Tại nhà mình hơi xa, sợ phiền Khải ca..." Vương Nguyên nghĩ ra lý do khác.
"Không phiền. Anh sẽ gọi taxi, đi một loáng là về thôi." Vương Tuấn Khải mỉm cười, cái lý do này cậu cũng đã tính đến rồi.
Vương Nguyên không biết từ chối thế nào, đành im lặng ăn cơm. Vương Tuấn Khải ăn vèo một cái hết phần của mình, cậu chờ Vương Nguyên vừa buông đũa xuống, lập tức lấy điện thoại gọi taxi.
"Đi thôi, taxi sẽ đến cổng trường trong 3 phút nữa" Vương Tuấn Khải nói rồi đứng dậy.
Vương Nguyên còn chần chừ, Lưu Chí Hoành đã huých vào cậu, bảo:
"Đi đi, từ đây đến cổng trường cũng phải mất 3 phút rồi"
Vương Nguyên đành đứng dậy đi theo Vương Tuấn Khải. Giờ đã quá trưa, đường vắng, taxi đi hơn chục phút là về tới nhà Vương Nguyên. Nhà Vương Nguyên buổi trưa không có ai, bố mẹ cậu đều đi làm cả. Vừa vào phòng ngủ, Vương Tuấn Khải liền đóng cửa phòng, rồi nhìn Vương Nguyên bằng một thái độ không thể nghiêm túc hơn, nói:
"Nguyên Nguyên, tối qua anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh đã thấy giận vì em dễ dàng buông bỏ như vậy. Nhưng cuối cùng anh nhận ra, thật ra đều là lỗi của anh, tới việc bày bỏ tình cảm với em anh cũng chưa bao giờ nói thẳng thắn trực tiếp, thử hỏi làm sao em có thể tin tưởng mà cùng anh vượt qua những khó khăn sau này? Anh xin lỗi, Vương Nguyên. Anh chần chừ không phải vì tình cảm của anh không đủ lớn, anh chỉ sợ em chưa sẵn sàng..."
"Khải ca... anh nói gì vậy?... Em hiểu anh rất quý mến em, em cũng vậy, chúng ta hãy mãi là bạn tốt nhé..."
"Anh không muốn làm bạn tốt với em nữa." - Vương Tuấn Khải nói - "Từ hôm nay, anh muốn chính thức làm bạn trai em"
Vương Nguyên há miệng kinh ngạc, cậu còn chưa biết phản ứng ra sao thì Vương Tuấn Khải đã nói tiếp:
"Vương Nguyên, anh yêu em!"
Nét mặt Vương Nguyên từ ngạc nhiên, chuyển sang vui mừng, nhưng chưa được vài giây thì bỗng tối sầm lại. Mắt cậu ngập nước, cậu nói với giọng lạc đi:
"Khải ca... Anh không cần tội nghiệp em... Anh với Thiên Tỷ mới là trời sinh một cặp. Em không có gì có thể so được với cậu ấy..."
![](https://img.wattpad.com/cover/82260350-288-k847345.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[KaiYuan] [LongFic][Hoàn] Ánh nắng của anh
FanfictionThể loại: Fanfic, thanh xuân vườn trường, tình cảm, HE. Pairing: Khải - Nguyên (chính), Tỷ - Hoành (phụ). Trạng thái: Hoàn - Completed. --- Vương Tuấn Khải, một 'tiểu soái' vốn hoạt bát và vui vẻ, vì biến cố của gia đình mà trở nên khó gần và bướng...