Vương Nguyên ra phòng khách ngồi cùng bố, trong lòng hồi hộp lo lắng. Trước giờ những khi mẹ tức giận bố cậu thường nói đỡ vài lời, nhưng lần này cậu không dám hi vọng bố sẽ lại giúp mình.
"Chuyện của con với Vương Tuấn Khải đầu đuôi thế nào?" Bố Vương Nguyên hỏi.
"Bọn con..." - Vương Nguyên lúng túng, cậu nghĩ kể từ đầu đến đuôi thì không biết sẽ dài đến đâu. Cậu quyết định nói ngắn gọn:
"Đầu năm học, mẹ Khải ca nhờ con quan tâm giúp đỡ anh ấy, mẹ cũng dặn dò con phải giúp Khải ca tận tình. Con kết bạn với anh ấy, bọn con trải qua nhiều chuyện vui buồn cùng nhau, dần dần nảy sinh tình cảm... Bọn con chính thức yêu nhau từ cuối năm ngoái..."
Bố Vương Nguyên thở dài, không hề tỏ ra ngạc nhiên. Vương Nguyên đoán mẹ cậu đã nói hết sạch cho bố cậu nghe rồi.
"Hai đứa còn đang học phổ thông, phải tập trung vào việc học, không nên yêu đương lúc này." Bố Vương Nguyên nói.
Vấn đề này Vương Nguyên đã chuẩn bị rồi, cậu liền đáp ngay:
"Chuyện của con và Khải ca không ảnh hưởng gì xấu tới việc học cả, ngược lại nhờ Khải ca giúp mà điểm kỳ một của con mới được như vậy. Con hứa sẽ giữ vững kết quả này, nếu con không làm được sẽ phải chia tay với anh ấy, bố thấy như vậy có được không ạ?"
"Hừm..." - Bố Vương Nguyên trầm ngâm - "Hai đứa mới có 16, 17 tuổi, tình yêu là gì còn chưa hiểu rõ, tốt nhất nên tạm thời ngừng lại, sau này vào đại học rồi tính."
"Chuyện này... Con đã từng cố gắng chia tay với Khải ca, nhưng con không làm nổi, con thực sự yêu anh ấy... Con từng nghe chuyện hồi xưa bố mẹ yêu nhau cũng bị phản đối, lúc đó bố cảm thấy thế nào thì giờ con cũng như vậy, xin bố có thể thông cảm cho bọn con..."
Bố Vương Nguyên nhìn cậu, chân mày khẽ chau. Ông biết thời bây giờ việc hai người nam yêu nhau cũng chẳng có gì to tát, nhưng vẫn coi đó là chuyện xa xôi của nhà người ta, giờ thấy con mình cũng yêu một người con trai khác thì không phải dễ dàng chấp nhận được.
Vương Nguyên thấy bố không nói gì, bèn cố thuyết phục thêm:
"Bố... Con với Khải ca thật lòng yêu nhau, không hại đến ai cả. Bố cho bọn con một cơ hội cùng nhau học tập, cùng nhau phấn đấu, cùng nhau sống vui vẻ được không ạ?"
Bố Vương Nguyên chợt đứng dậy, bỏ ra ngoài ban công đứng. Vương Nguyên chưa bao giờ thấy bố như vậy, cậu nghĩ không biết có phải vì bố quá thật vọng vì mình không? Nghĩ đến cảnh cả bố lẫn mẹ đều ngăn cấm cậu yêu Vương Tuấn Khải, cậu thấy thực sự tuyệt vọng, đôi mắt chợt lại đẫm nước.
Một lúc khá lâu sau bố Vương Nguyên mới quay lại phòng khách. Vương Nguyên lo lắng chờ xem bố sẽ nói gì.
"Chuyện yêu đương của con, nếu không ảnh hưởng gì tới việc học hành thì bố sẽ không can thiệp. Nhưng mẹ con giận lắm, con làm sao để mẹ hết giận thì làm." Bố Vương Nguyên nói.
"Vâng!!" - Vương Nguyên vỡ òa trong sung sướng - "Con cảm ơn bố, con nhất định sẽ thuyết phục được mẹ!"
"Được rồi. Hôm nay mẹ không nấu cơm, con ăn gì thì gọi thêm 2 suất cho bố mẹ"
![](https://img.wattpad.com/cover/82260350-288-k847345.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[KaiYuan] [LongFic][Hoàn] Ánh nắng của anh
أدب الهواةThể loại: Fanfic, thanh xuân vườn trường, tình cảm, HE. Pairing: Khải - Nguyên (chính), Tỷ - Hoành (phụ). Trạng thái: Hoàn - Completed. --- Vương Tuấn Khải, một 'tiểu soái' vốn hoạt bát và vui vẻ, vì biến cố của gia đình mà trở nên khó gần và bướng...