Một ngày nọ,như bao ngày khác Giang đưa Phương về nhà.
"Anh..."
"Gì...sao hôm nay nói chuyện với anh mà ấp úng nữa vậy?"
"Em muốn hỏi anh một chuyện,anh trả lời thật nhé"
"Ngốc,có bao giờ anh k nói thật với em đâu.Em cứ hỏi đi"
"Nếu...nếu...một ngày nào đó em không ở bên cạnh anh nữa,anh sẽ như thế nào?"
Giang đột nhiên ngừng xe lại"Sao em lại hỏi vậy,có chuyện gì sao? Em đừng có làm anh sợ"
"Không...không có gì...chỉ là em muốn biết anh yêu em như thế nào thôi,đâu... có gì đâu anh.Anh cứ trả lời em đi"
"Anh sẽ chết đó" Phương vội lấy tay bịch miệng Giang lại.
"Anh đừng có nói bậy" Phương hốt hoảng.
"Anh nói thật"
Nhìn thấy ánh mắt chân thành và chắc nịch của Giang Phương không dám nói đều đang ấp ủ trong lòng nữa.Phương chuyển đề tài "Anh nè,cũng lâu rồi mình chưa đi ăn kem,giờ mình đi nha!"
"Được rồi,mình đi"
Bên đài phun nước,hai con người một ly kem,cứ thế người này đút người kia ăn.Họ vừa ăn vừa ngắm nhìn những tia nước nhiều màu sắc nối tiếp nhau bắn tung tóe.Khoảng khắc này Phương chỉ ước thời gian mãi dừng lại ở đây,ngày mai là thứ Phương xin gác lại,mãi mãi cũng không muốn đối mặt.
"Sao hôm nay em lạ vậy.Có gì không vui sao? Nói anh nghe đi"
"Đâu có,em bình thường mà"
Mình đã cố cười rất nhiều mà,sao anh ấy biết.Phương à...mày phải mạnh mẽ lên.
"Chỉ cần có anh cuộc đời em làm gì có gì không vui được chứ"
Chỉ cần có anh cái gì em cũng chịu đựng được,cái gì em cũng vượt qua được,xin anh hãy sống cho thật tốt.
Phương tựa vào vai Giang.
"Có thật là không có gì không?"
"Thật!"
"Lạnh không em,hay mình về nhé,trời trở lạnh,ngồi ngoài này lâu,em sẽ bệnh đó!"
"Cho em ôm anh thêm một lát đi"
"Vậy thì khoác thêm áo của anh đi"
Anh choàng áo ngoài của mình cho Phương.Anh chỉnh lại tư thế ngồi cho cô tựa vào.Hôm nay anh mặc áo thun trắng,áo khoác ngoài màu đen.Anh gầy đi nhiều so với lúc hai người mới quen.Cô ngửi được mùi của anh trên chiếc áo.Mùi hương làm cô cảm thấy vô cùng bình yên và ấm áp.Cảm giác mà cô chỉ có khi ở bên anh.Nhưng có lẽ đây là lần cuối cô có thể trải nghiệm nó.Cô muốn đem tất cả chúng khắc thật sâu trong tim mình,đến chết không phai.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanfic]~Là Anh
RomanceVõ Vũ Trường Giang-một anh chàng mồ côi lớn lên trong cô nhi viện.Anh không đẹp trai không cao 1m80 và càng không phải là một đại công tử ăn ngon mặc ấm.Nhưng ông trời không bạt đãi anh.Anh tuy không có nhiều bạn bè,không có công việc nhàn hạ nhưng...