Tôi yêu thích cái đẹp, không, nói đúng hơn là tôi yêu thích những cô gái với khuôn mặt cân đối, nét mặt xinh xắn tuyệt đẹp như tượng khắc cùng đôi mắt cuốn hút. Tôi yêu thích những cô gái với cơ thể hoàn mỹ chuẩn từng nét tinh tế với vòng một căn tròn hấp dẫn, là nơi yêu thích nhất để đặt ánh nhìn mình lên ấy. Lần đầu tiên tôi gặp Kim Taeyeon, là lúc tôi đang ở tuổi thăng xuân nhất của cuộc đời mình. Tự nhận mình là tuyệt sắc giai nhân khi tước vị và gia thế Hwang Gia cả Seoul này không ai sánh bằng, Tiffany Hwang tôi yêu thích cô bé kém hơn mình 2 tuổi ấy.
"Tae....yêu em...Miyoung-ah, Tae yêu em."
Lần đầu tiên 3 câu từ ấy nói ra từ cái miệng bé nhỏ xinh xinh ấy, lòng tôi xôn xao đến khó tả, tim tôi quá đỗi hạnh phúc, tôi muốn ôm Taeyeon của tôi vào trọn trong lòng mình, để đôi môi tôi từng nơi yêu trọn hết sự nóng ấm trên cơ thể của em ấy.
"Không phải ai Tae cũng có thể nói ra điều ấy như vầy."
Gương mặt đỏ ửng của Kim Taeyeon là bức tranh tuyệt đẹp trong mắt tôi, đôi tai to đáng yêu đỏ chót vì ngượng ngùng bỗng trở nên nóng hổi khi tôi nhẹ hôn lên nó.
"Em, phải nói lại chứ?"
Tôi mấp máy miệng mình, đầu lưỡi tôi bỗng trở nên khô khan, tôi cảm nhận được hai vai của mình đang run lên một cách khó hiểu. Tôi đã đợi 2 năm để có thể nghe được 3 từ ấy, nhưng đến giờ phút này đây. Tôi chỉ biết im lặng nhớ lại lý do vì sao mình lại yêu chiều đứa nhỏ này, bản thân cô đơn và buồn chán vô vị này lại vì Kim Taeyeon mở nở rộ.
"....cũng yêu Taeyeon."
Run run và gượng gạo thỏ thẻ 3 từ ấy vào tai đối phương, Taeyeon ôm chầm lấy tôi vào lòng, nụ cười tuyệt đẹp như thiên sứ toả nắng làm tôi quá đỗi hạnh phúc. Qua lớp vải mỏng, tôi nghe được nhịp đập con tim của em ấy, đập nhanh rất nhanh, rồi chậm dần.
Chậm dần.
Kim Taeyeon, em ấy luôn là điều đầu tiên mà tôi nhớ đến.
"Miyoung-ah, chúng ta chia tay đi."
"Cô đừng nói chuyện này với Taeyeon hay Giám Đốc Kwon có được không?"
"...Em tự hỏi, đã có bao giờ Tae nghĩ cho em chưa?"
"cho dù cô sẽ ở bên cậu ấy bao nhiêu năm nữa, Kim Taeyeon sẽ không bao giờ đáp trả tình cảm của cô đâu."
------------------------------------------------------------------------------------------
Cảm giác như cơ thể mình đang dần buông thả theo số phận, khi mà nhịp thở càng lúc càng trở nên khó khăn quá đỗi, Tiffany không còn đủ sắc để giãy dụa được nữa. Nàng thả lòng người, nhưng bất ngờ khi thấy sợi dây cước cũng thả lỏng dần, theo đó là một tiếng hét của tên thủ phạm từ đằng sau.
Hắn ngã xuống đất.
Phía sau, một người vệ sĩ đã tung một cú cước kinh hoàn mạnh mẽ vào lưng hắn. Người đã đi sau theo đằng sau Tiffany vì Chủ Tịch đã ra lệnh theo sát nàng cho đến khi nàng lên xe rời khỏi vì Chủ Tịch đã có linh cảm không hay.
"Tiểu thư." Anh tung thêm một cú đá vào bụng hắn một lần nữa khiến hắn bất tỉnh nhân sự mới rồi chạy đến bế thốc Tiffany lên trong tay rồi chạy nhanh về phía phòng cấp cứu. "Còng hắn lại rồi gọi cảnh sát đi"
BẠN ĐANG ĐỌC
[LONGFIC] Nhớ Mãi Không Quên
RomantizmUPDATE: COMPLETED ~ Có lẽ nếu mà từ lúc đầu ai ai cũng bỏ rơi Tae, thì mỗi lần Tae quay lại tìm em, có lẽ em đã có thể ghét Taeyeon, dù có là một ít hay là nhiều đi chăng nữa, Tae sẽ lại quay về, phải, cứ như thế, cho đến lúc cuối, khi không còn có...