Yến hội tối hôm qua, đối với Cố Khinh Chu mà nói là một hồi tra khảo, nàng vừa thông qua, ở Nhạc Thành cũng có chỗ đứng vững vàng, về sau ai muốn đuổi nàng về quê đều khó khăn.
Đốc quân phu nhân muốn hại nàng xấu mặt, tỉ mỉ an bài trò hay cho nàng, kết quả nàng diễn đến xuất sắc, đoạt được cảm tình của đốc quân, nhờ họa được phúc.
Nghĩ đến, tạo hóa thật thần kỳ.
"Ta vận khí cũng không tệ lắm." Cố Khinh Chu mỉm cười.
Chỉ là, nàng hoàn toàn cùng đốc quân phu nhân trở mặt.
Ăn xong đồ ăn sáng, Cố Khuê Chương đi hải quan nha môn, trước khi đi cũng vừa nhìn thấy Cố Tương cùng Tần Tranh Tranh, lại càng xem như không thấy, một cái liếc mắt cũng không, lập tức rời đi.
Hai vị di thái thái không thiếu được vui sướng khi có người gặp họa.
Cố Khinh Chu thờ ơ lạnh nhạt, lên lầu thay đổi bộ nghiêng khâm sam kiểu cũ màu nguyệt bạch, phần váy dài có thêu chiết chi hải đường màu ngân hồng, thay xong lại thong thả đi xuống cầu thang.
Nàng đem một phần tóc đen trên đầu đặt rũ ra ở trước ngực, bím tóc tết tỉ mỉ, giống như nữ mục Tây dương mỹ lệ; phần váy thực bảo thủ, bao trùm đến mắc cá chân, bước đi một lúc mới lộ ra đôi giày thêu tay vi kiều.
"Thái thái, con đi ra ngoài một chuyến." Cố Khinh Chu đi ra, nhìn Tần Tranh Tranh nói.
Tần Tranh Tranh phẫn nộ ngước mắt, trừng mắt nhìn nàng. Trong lòng tràn đầy tích tụ, tối hôm qua ở bệnh viện giáo hội hết một đêm, không có tinh thần gì, bây giờ lại không chịu yếu thế, không trở về phòng đi ngủ.
"Ngươi muốn đi đâu, lại giống lần trước đi lạc?" Tần Tranh Tranh không khách khí, "Trở về phòng đi, một cô nương lại chạy khắp nơi, còn ra thể thống gì!"
Cố Khinh Chu lại bất động.
Nàng rũ mắt, hàng lông mi dài dày ở đôi mắt bắt đầu tối sầm, nàng che lấp cảm xúc.
"Con muốn đi xem biểu muội của Lý mẫu, Lý mẫu đã nói với con rồi, nói biểu muội người thân thể cũng không tốt, thường nhớ mong Lý mẫu, chỉ sợ cuộc đời này không gặp được." Cố Khinh Chu chậm rãi, ôn tồn lễ độ giải thích.
Tần Tranh Tranh thực bực bội, cảm thấy Cố Khinh Chu giống như ruồi bọ, không đem nó đuổi rồi, nó sẽ lải nhải, Tần Tranh Tranh lại không thể đánh chết nó, chỉ phải đuổi nó đi trước, liền vẫy vẫy tay nói: "Ngươi muốn đi đâu thì đi đi!"
Bà ta không cho Cố Khinh Chu tiền, cũng không phái người hầu đi theo.
Tam di thái Tô Tô cơ trí khôn khéo, biết được Cố Khinh Chu được đốc quân phủ coi trọng, về sau tiền đồ sáng lạng hơn mọi người ở Cố công quán, nàng ta cố ý nịnh bợ Cố Khinh Chu, liền cầm ra 20 tiền đưa cho Cố Khinh Chu: "Đây là cho con đi xe, lại mua đồ bổ đi thân nhân gia. Là biểu muội của vú nuôi con, hẳn là nên thăm, rốt cuộc thì cũng là vú nuôi nuôi lớn con."
Sau đó, Tam di thái lại gọi Trần mẫu, kêu Trần mẫu đi cùng Cố Khinh Chu ra cửa.
Cố Khinh Chu cười nói: "Con thấy Tam tiểu thư cùng Tứ tiểu thư học rồi, cũng không có người hầu đi theo, bây giờ hiện tại rồi không còn lưu hành ra cửa phải mang theo người hầu."
BẠN ĐANG ĐỌC
[P1]_THIẾU SOÁI! VỢ NGÀI LẠI BỎ TRỐN [Truyện chữ edit]
Ficção GeralMình rất thích bộ truyện này nhưng đợi truyện tranh ra lâu quá nên mình edit lại. Ai có cùng sở thích với mình thì vào đọc cho vui ^^ Lần đầu edit còn nhiều thiếu sót mong các bạn thông cảm :7 Mỗi ngày mình sẽ edit 2 chương do công việc mình bạn rộn...