Trong phòng, Lôi Sâm đã ngủ say, thỉnh thoảng lại chẹp chẹp miệng, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Bé nằm rất ngoan, dường như biết rõ anh Tiểu Vũ đang bị thương nên nằm gọn một góc giường, không hề động đậy.
Hàn Trác Vũ đổ mồ hôi lạnh khắp người, biểu cảm giãy dụa, như đang mơ thấy điều gì đó rất đáng sợ.
Cậu khẽ rên rỉ, ngồi bật dậy, nhưng rồi vì hai tay nặng nề lại nằm xuống, nhìn chằm chằm trần nhà, thở dốc.
Cậu mơ thấy mình đi vào trong một nhà kính ngập tràn ánh nắng mặt trời, chim hót hoa nở, khung cảnh nơi đó rất nên thơ trữ tình, khiến cậu lưu luyến chẳng muốn về. Khi cậu cúi xuống, hái một bông hồng đỏ tươi, thân cây đầy gai nhọn hoắt lại dính ít đất theo, để lộ xương trắng, thịt thối, giòi bọ, chi gãy chôn trong đất...
Cậu sợ hãi vô cùng, lập tức giãy dụa thoát khỏi cơn ác mộng, nhưng cảm giác sợ hãi còn tồn tại dưới đáy lòng khiến cậu khó mà ngủ được.
"Kí chủ đừng sợ, đấy là mơ thôi, không có thật đâu." 9527 cảm nhận được sóng điện não mãnh liệt của kí chủ, mơ màng an ủi.
"Không, là thật!" Thiếu niên lắc đầu phản bác. Đấy là thật, cậu chính tai nghe thấy mà...
"Xin lỗi kí chủ, đúng ra tôi không nên để cậu nghe." 9527 áy náy nói. Kí chủ ngây thơ quá, chưa từng tiếp xúc với mặt đen tối của xã hội như vậy, nhất định sẽ bị dọa.
Hàn Trác Vũ không nói gì, lẳng lặng nằm thêm chốc lát, bước qua Lôi Sâm xuống giường, chân trần đi ra cửa, do dự. Lôi Đình còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức dập điếu thuốc trong tay, mở cửa phòng.
"Sao vậy?" Anh nhíu mày, thấy thiếu niên đi chân không, lập tức ôm lấy cậu, đặt nhẹ lên mép giường.
Cái ôm dịu dàng ấm áp, mùi thuốc lá nhàn nhạt, giọng nói trầm ấm... Cảm giác sợ hãi dưới đáy lòng thiếu niên dần dần được thay thể bởi an toàn. Ánh mắt tinh khiết của cậu gắn chặt trên người đàn ông, không chịu rời đi.
Lôi Đình lấy khăn lau chân cho thiếu niên, lau xong còn bóp bóp đầu ngón chân mềm mại, thấp giọng hỏi, "Thấy sợ sau khi nghe đoạn ghi âm à?"
Hàn Trác Vũ gật đầu.
Lôi Đình thở dài, cất khăn xong liền ôm thiếu niên vào trong lòng, nửa nằm trên giường, từ từ mở miệng, "Tiểu Vũ, cháu phải biết rằng, thế giới này có mặt quang minh, thì phải có mặt đen tối, có người tốt thì sẽ có người xấu..."
"Cháu biết." Hàn Trác Vũ cắt ngang, "Nhưng cháu vẫn sợ." Dường như trong chốc lát vừa rồi, cậu đã đánh mất quyết tâm bước ra đối mặt với thế giới rộng lớn bao la bên ngoài.
"Đừng sợ. Chú sẽ bảo vệ cháu. Con đường sau này, chúng ta sẽ cùng nhau bước đi." Lôi Đình ôm chặt vòng eo nhỏ của cậu, ghé vào tai cậu hứa hẹn.
Hàn Trác Vũ nghiêng người, dụi đầu vào lòng anh, lắng nghe tiếng tim đập đều đặn của đối phương, vài phút sau mới khẽ nói, "Những người xấu đó, chú sẽ đánh bại bọn họ chứ?"
Nghe thấy lời ngây thơ như vậy, Lôi Đình buồn cười, gật đầu nói, "Đó là đương nhiên. Chú nhất định sẽ đánh bại bọn họ. Bọn họ sẽ phải trả giá cho hành động của mình. Những đứa trẻ kia cũng sẽ được đền đáp thích đáng, cháu không phải lo. Trên thế giới này, cái xấu sẽ không bao giờ chiến thắng chính nghĩa." Dứt lời, anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu thiếu niên.
Hàn Trác Vũ giờ mới hoàn toàn yên tâm, lưu luyến cọ cọ trong lòng người đàn ông, chậm rãi nhắm mắt lại. Có chú Lôi ở bên thích thật, mình chẳng còn sợ gì nữa.
Lúc trước còn sợ đến phát run, giờ lại ngủ được luôn, Lôi Đình có chút dở khóc dở cười, rồi lại cảm thấy vui mừng khi thấy thiếu niên tin cậy mình như vậy. Anh đặt thiếu niên nằm xuống, cúi đầu ngậm lấy bờ môi tái nhợt của cậu, chậm rãi mút, mãi đến khi đôi môi đó đỏ bừng mới lưu luyến rời đi.
Khổng Lệnh Thiến hi vọng suốt một ngày, ngày hôm sau bắt đầu lo lắng, ngày thứ ba thì nuốt không trôi, ngày thứ tư, cô cảm thấy thần kinh mình đã căng ra tới cực hạn, dù chỉ có chút gió thổi cỏ lay cũng khiến cô hồn phi phách tán. Thậm chí cô còn nghĩ hay đi giết quách lão già La kia luôn, sau đó mình tự sát là được, nhưng lại sợ bọn tay chân của lão già La sẽ không tha cho Khổng Lệnh Khê. Tuy không biết thân phận chân thật của lão La, nhưng qua vài lời của Khổng Ái Hoa, cô biết rõ, ở tỉnh G này, lão ta chẳng khác gì thổ hoàng đế. Ngoài chú của Hàn Trác Vũ ra, cô không thể tìm được ai giúp đỡ mình.
Nếu ngay cả người kia cũng buông tay, vậy mình với em gái không còn đường sống nữa sao? Dưới suy nghĩ cực đoan này, Khổng Lệnh Thiến quyết định sau khi tan học thì cắt đuôi người theo dõi, mua hai lọ thuốc ngủ, một lọ cho mình, một lọ cho em gái, miễn cho sau này con bé phải chịu khổ.
"Khổng Lệnh Thiến, dạo gần đây em làm sao vậy? Đi học mà chẳng tập trung gì cả. Lát lên văn phòng cô, chúng ta nói chuyện." Chủ nhiệm lớp tức giận quát lớn.
Khổng Lệnh Thiến vội vàng hoàn hồn, ngoan ngoãn dạ. Không ai nhìn ra cô gái xinh đẹp đang khẽ cười này đã định tìm đến cái chết.
Sau khi tan học, chủ nhiệm lớp ra hiệu Khổng Lệnh Thiến vào văn phòng, hai học sinh nam cùng lớp cũng ở trại trẻ mồ côi Quang Minh không đi theo, mà ngồi trong lớp nói chuyện phiếm. Vào phòng giáo viên nghe mắng với họ mà nói đã là chuyện thường ngày, chẳng có gì để giám sát cả, hơn nữa Khổng Lệnh Thiến nhát gan như vậy, chắc chắn không dám nói những chuyện kia cho giáo viên.
Nhìn thấy người đàn ông ăn mặc lịch sự ngồi trên ghế, Khổng Lệnh Thiến kinh ngạc mở miệng, "Là chú à?"
"Hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi ra ngoài." Chủ nhiệm lớp gật đầu với người đàn ông, đóng cửa phòng trong, mình thì canh giữ ở phòng ngoài.
"Là tôi, cô Khổng." Lục Bân đẩy gọng kính trên sống mũi, đưa tay nói, "Mời ngồi."
Khổng Lệnh Thiến ngơ ngác ngồi xuống.
"Chúng tôi đã nhận được bút ghi âm của cháu từ chỗ Tiểu Vũ." Lục Bân đi thẳng vào vấn đề.
"Vậy, vậy các chú..." Khổng Lệnh Thiến liếm bờ môi khô khốc, nói tiếp, "Các chú có thể giúp cháu không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Danmei] [Repost] Lôi Phong Hệ Thống
Non-FictionTác giả:Phong Lưu Thư Ngốc Thể loại:Đam Mỹ, Sủng Nguồn:ginnycandy.blogspot.com Trạng thái:Full Editor: Ginny Số chương: 128 chương + 2 PN