Lý Quỳnh úp mặt vào trong lòng Lý Quân Hiên cười như nắc nẻ “Giọng thế này mà cũng dám hát? Má ơi, muội cười không thở nổi rồi”
Gương mặt già nua của Tiểu Thanh không khỏi đỏ lên. Hóa ra ngày xưa đi hát karaoke, lũ bạn rất sợ mình hát, nào là giọng nói thì thiên sứ, giọng hát lại là ác ma. Khi nào mình hát thì bọn chúng đều chạy mất, chờ mình hát chán rồi mới quay trở lại. Vừa rồi kích động nên phối hợp với đàn ghi ta, không ngờ hiệu quả lại kinh người như vậy. Lé mắt nhìn mọi người ở bốn phía, Ngô Chi Hạo vẻ mặt vừa buồn cười vừa sợ nhìn mình, mấy vị chủ quan trên đài sát khí bừng bừng nhìn mình, còn Dương đại tài tử, Quách phủ nhị thiếu gia, Minh Đại Sinh đại tài tử không còn tí hình tượng nào ngã trên ghế, cười đến hai vai không ngừng run rẩy.
Người xem xung quanh đồng loạt chấn động, nổi da gà, rồi tất cả đều chỉ chỏ Tiểu Thanh cười ha ha. Ta thèm vào, mấy ngàn người cùng cười, âm thanh cũng thật chấn động mà.
Tiểu Thanh cười hắc hắc với mấy vị chủ quan trên đài, sao ta phải tự mình quấy đảo thế này chứ, không phải vì ba ngàn lượng bạc kia sao. Cực kỳ tự giác, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhẹ nhàng lấy quạt che mặt. Haiz, mặt đỏ làm người ta càng chú ý nhiều hơn, mọi người trắng trợn nhìn, ánh mắt như phun lửa, thật có chút ngượng, chỉ muốn co người xuống thật thấp hơn nữa.
Lý Quân Hiên thấy Tiểu Thanh co đầu rụt cổ như rùa, không khỏi vừa cười vừa hỏi: “Có muốn ta thay ngươi thi mấy phần còn lại không?”
Tiểu Thanh hé ra một con mắt sau quạt giấy, nhìn thoáng qua thấy mọi người chỉ vào nàng cười ha ha, bỗng tức khí bừng bừng nói: “Không cần, tự ta sẽ đi đoạt danh hiệu đệ nhất về tay mình”. Tuy rằng khả năng có vẻ xa vời, trong lòng nàng âm thầm bổ sung một câu.
Lý Quân Hiên cũng không ép buộc, cười nói: “Vậy ta sẽ ở đây xem ngươi thể hiện”
Quả nhiên, phần thi này Tiểu Thanh đã bị xếp ở hạng cuối cùng. Phần tiếp theo là thi cờ vây.
Bốn người đồng thời tham gia, xem kết quả cuối cùng, ai có nhiều quân nhất thì người đó thắng, bốn người có bốn đối thủ khác nhau. Vài vị cao thủ về cờ có phẩm đức đều cam đoan sẽ tuyệt đối công bằng, không thiên vị.
Giữa sân, tám người hướng về bốn cái bàn bốn hướng mà tới ngồi, chỉ sau một chén trà sẽ đồng thời xuất thủ, chỉ thấy ba bàn khác người tới người lui không nhanh không chậm hạ quân, ngươi một ta một, sáu người đều là thần cờ nên thận trọng thong dong. Quay ra nhìn Tiểu Thanh, thấy hai ngón giữa kẹp lấy quân cờ đen, mặt không đổi sắc nhìn bàn cờ, tay giơ quân cờ trên cao vẫn không nhúc nhích mà giữ nguyên ở không trung, vững như Thái Sơn, kiên quyết không hạ cờ.
Haizzz, cờ vây a cờ vây, ngay cả cờ ca-rô mình còn chưa thắng bao giờ, cùng lắm là đi được vài bước. Nhìn bàn cờ thần kỳ trước mặt, Tiểu Thanh cầm quân đen trong tay suy nghĩ nửa ngày, vẫn không hiểu a, nên hạ cờ chỗ nào a.
Lé mắt nhìn ba bàn cờ còn lại, thấy bọn họ sắc mặt không đổi, thống khoái đánh cờ cùng mấy cao thủ, quân cờ không nhanh không chậm hạ xuống, còn mình thì cầm quân cờ, hạ không hạ mà giơ cũng chẳng cao.
BẠN ĐANG ĐỌC
Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh - Chu Ngọc [Full]
Tiểu Thuyết ChungNguồn: langngoccac.wordpress.com Thể loại: Xuyên không, Hài hước, Cổ đại Convert: Meoconlunar (TTV) Edit: Habin_3288, Huyết Lệ Tuyệt Tâm, Vô Vi, Giadinh_simson Beta: Huyết Lệ Tuyệt Tâm Nàng là một cô gái hiện đại, trong một lần thức giấc...