Chap 11 : Tôi là ai?

400 37 11
                                        

Sáng sớm, những giọt nước long lanh vẫn đọng trên từng kẽ lá, vườn hoa trong bệnh viện tỏa ra hương thơm ngát nhẹ nhàng, trên những bông hoa vẫn còn đọng lại những giọt nước mưa càng tăng thêm vẻ kiều diễm. Bên cạnh vườn hoa là một chiếc hồ nhỏ, mặt nước xanh biếc như được bao phủ bởi một làn khói mỏng mờ mịt tựa như ảo ảnh, trong hồ, những chú cá đang tung tăng bơi lội.

Tiếng hót líu lo của những chú chim như đánh thức Park Jihoon đang hôn mê bất tỉnh. Đầu ngón tay cậu khẽ run lên, sau đó trên màn hình đo điện tâm đồ bắt đầu xuất hiện những đường cong lên xuống, phát ra âm thanh báo tít tít.

Park Woo Jin đột nhiên mở hai mắt. Anh vẫn luôn túc trực bên giường bệnh của cậu, mệt thì lại nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc. Khi anh thấy âm báo tít tít của máy móc, đôi mắt vốn lạnh lùng đột nhiên sáng lên!

- Jihoon !

Giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính của anh nhẹ nhàng gọi tên Jihoon . Woo Jin không hề biết rằng ngữ điệu của mình lúc này tràn đầy sự khẩn trương và thân thiết.

Ánh mặt trời dần xuyên qua những đám mây, chiếu những tia nắng vàng nhè nhẹ...Lúc này, giữa trán cậu hơi động đậy, mí mắt cũng nhẹ nhàng run lên.

- Jihoon, tỉnh lại đi!

Woo Jin tràn đầy hy vọng, cảm giác này trước nay anh chưa từng có. Bàn tay  khẽ vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Jihoon để gọi cậu.

- Ưm...

Hàng lông mi dài như cánh ve nhẹ nhàng run run lên, Jihoon chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt mông lung dường như mới từ thế giới bên kia trở về.
Cơ thể cao lớn của Woo Jin đột nhiên bật dậy!

- Jihoon, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi!

Giọng nói khàn khàn của anh vang lên, giọng điệu giống như lời của người yêu đang nói với nhau. Sau đó anh ấn nút trên đầu giường.
Jihoon ngơ ngẩn mở tròn mắt, đôi mắt to trong veo, lúc này cậu giống như một đứa trẻ ngây thơ. Cậu hơi cựa quậy, quay đầu nhìn bốn phía, vừa tò mò và khó hiểu quan sát mọi thứ.

- Nơi này... là ở đâu?

Cậu vô lực mở miệng hỏi, thanh âm tràn ngập sự sợ hãi và bất an. Khuôn mặt vốn cương nghị của Park Woo Jin trong lúc lơ đãng liền mỉm cười, hắn ấn nút trên chiếc điều khiển, đầu giường từ từ được nâng lên, đến độ vừa phải thì dừng lại.

- Đây là bệnh viện, em đã ngủ mê man mấy tháng rồi! Bác sĩ còn nói nếu hết tuần này em không tỉnh thì rất có thể sẽ trở thành người thực vật mãi mãi. Nhưng thật may quá, giờ em đã tỉnh.

Hắn trả lời câu hỏi của cậu xong rồi nở một nụ cười thoã mãn. Jihoon nhíu chặt mày. Sau đó cậu nhắm mắt lại như muốn nhớ lại điều gì. Lát sau cậu mở mắt ra, đôi mắt hoàn toàn mờ mịt , giơ tay vỗ vỗ vào đầu mình!

-Đau quá!

Woo Jin kéo tay cậu lại, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.

- Đầu bị đau à? Vết thương của em chưa hoàn toàn khôi phục nên đau cũng là chuyện bình thường thôi. Đừng chạm vào đó!

[ OngNielWink ] (Ngược) Liệu có còn kịp để tha thứ?  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ