Chap 8 : Ăn cơm

412 34 12
                                        

Khi Ong Seong Woo tỉnh lại là hai ngày sau, lúc tỉnh lại là đang nằm trong căn phòng của hắn. Vừa động đậy, hạ thân đã truyền đến cơn đau, vẻ mặt tái đi vì đau đớn, nhìn đến những dấu vết trên người cũng đã mờ dần, có thể thấy đã được người ta bôi thuốc ... Là Kang Daniel sao ?
Đó là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Seong Woo nhưng nghĩ lại thì không thể, bởi hắn hận cậu mà, thì làm sao có thể đối xử tốt với cậu được cơ chứ ... thật là chuyện buồn cười.

Đứng trước cửa, qua khe hở nhỏ có thể thấy bóng dáng mảnh mai của cậu ngồi đó, gương mặt không chút huyết sắc, người gầy đi rất nhiều, lòng hắn chợt chùng xuống, tâm lạnh giờ đã nhói đau.

Vừa hay tin Ong Seong Woo tỉnh lại, hắn bỏ hết công việc ở công ty chạy về chỉ mong thấy cậu, hắn đã từng nghĩ nghĩ khi gặp lại cậu sẽ chạy tới ôm hắn, nói lời yêu thương nhưng không ngờ lại nghe cậu nói không còn yêu hắn nữa. Hắn thật sự rất nhớ nụ cười trên gương mặt ấy.

Hắn cho là mình đã yêu cậu đến phát điên mất rồi , ngày hôm đó tim hắn như bị ngàn mũi kim đâm, đau đớn tận xương tủy, trong lúc mất khống chế đã cường bạo Seong Woo.
Đến khi cảm nhận hơi ấm từ ngón tay cậu chạm vào má hắn, hắn mới bừng tỉnh nhưng quá muộn, hắn lại tổn thương đến cậu nữa rồi. Giá như ngày đó, hắn không từ bỏ cậu thì mọi chuyện có lẽ đã khác.

Hắn không muốn mất Seong Woo , muốn Seong Woo vẫn ở bên cạnh hắn mãi mãi, vì thế hắn mới lấy em trai cậu trói buột cậu ở bên hắn. Dù cậu hận hắn, không yêu hắn, hắn cũng không màn, chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy cậu, chỉ cần có thế, hắn cũng bất chấp tất cả. Hận cũng được, không yêu cũng được, hắn quyết định suốt cuộc đời này trói buột cậu ở bên cạnh hắn, mãi sẽ không bao giờ buông tha.

Suốt hai ngày hôn mê, Seong Woo vẫn chưa ăn gì. Daniel cho người nấu rất nhiều món ngon và hắn vẫn còn nhớ rất rõ khi xưa Seong Woo rất thích ăn hải sản, bất kể là thứ gì chỉ cần là hải sản cậu đều thích . Lúc còn thời học sinh trung học, ngày nào hai đứa cũng đi học về ,trên dọc đường mà thấy có quán đồ ăn hải sản thì Seong Woo liền kéo hắn chạy vào trong đó, ăn no nê rồi mới chịu đi.

Đột nhiên cánh cửa mở ra, cậu thấy có người đi vào , nghiêng đầu liếc mắt , hai mắt vô thần loé lên tia sát khí. Daniel đi tới bên giường, đặt tô cháo xuống.

- Em chưa ăn gì đúng không? Chắc chắn đã rất đói bụng rồi nên.....

- Mau thả tôi về...

Seong Woo lạnh nhạt cắt ngang lời nói của hắn. Tay hắn có khưng lại một chút, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, ánh mắt Daniel vẫn nhàn nhạt, nhìn kỹ chén cháo trong tay, dùng thìa nhẹ nhàng khuấy lên, tiếp tục bình tĩnh mở miệng nói

-Seong Woo, em xem nè....Cháo Bào Ngư, hải sản đây. Món em rất thích ăn đó ...

- Ngoan,..Mở Miệng ra nào!

Daniel ân cần múc một muỗn đưa đến trước mặt Seong Woo.

- Đừng có mà ở đó giả vờ diễn kịch nữa! Anh không nghe tôi nói sao? Mau thả tôi ra...tôi muốn về nhà.

Seong Woo đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, thanh âm cứng rắn ngắt lời Daniel , ánh mắt càng thêm lạnh lùng nhìn chăm chăm hắn , cậu không có cách nào chấp nhận được chuyện sống chung cùng kẻ đã tàn nhẫn huỷ hoại em trai cậu ,một người vô tội trong chuyện này , đến bây giờ sống hay chết cũng không thể biết ,mà hắn làm vậy chỉ để ràng buộc cậu ở bên cạnh hắn.

[ OngNielWink ] (Ngược) Liệu có còn kịp để tha thứ?  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ