Chương 2: Mai Nam & Thanh Thanh
"Tìm được nhóm Leola chưa?" Mai Nam cầm machine thông tin, giọng mang nôn nóng hỏi.
Đám người Leola mất tích đến nay đã hơn một tháng rồi, lại chậm trễ không có tin tức của bọn họ, Mai Nam và Thanh Thanh thật sự cuống điên rồi.
Nhưng người đầu bên kia machine thông tin lại cũng lấy giọng nôn nóng như vậy hỏi cùng một vấn đề, tiếp đến hai bên đều trầm mặc một hồi, tâm tình thất vọng cho dù cách xa nhưng vẫn rõ ràng dễ thấy. Mai Nam miễn cưỡng cười nói: "Không sao đâu! Nói không chừng bọn họ là vì sợ bị Long Hoàng phát hiện, cho nên mới lẩn trốn, cái gọi là không có tin tức chính là tin tức tốt mà."
Lúc này, đầu bên kia machine thông tin lại truyền đến tiếng thút thít âm thầm, Mai Nam lại khác với bình thường không có an ủi thêm, mà là chuyển đề tài, nghiêm túc nói: "Tôi định nỗ lực theo papa tôi học vòng bảo hộ rồi..."
"Bất luận bây giờ bọn họ ở đâu, chung quy sẽ trở về." Mai Nam nhìn bầu trời sao ban đêm bên ngoài cửa sổ, vừa như là động viên vừa như là kỳ vọng lẩm bẩm nói: "Hi vọng lần sau chúng ta có thể cùng ba người bọn họ sóng vai tác chiến, mà không phải trở thành gánh nặng."
Đột nhiên, Mai Nam cấp tốc lấy machine thông tin khỏi lỗ tai của mình, nhưng đã muộn rồi, một bên tai của hắn giống như bị oanh tạc, trong đầu nhất thời có tiếng ong ong không dứt, đợi sau khi Mai Nam dần dần khôi phục một chút thính lực, trong machine thông tin chỉ truyền đến tiếng tút tút cúp máy.
Mai Nam nhìn machine thông tin cười khổ tự giễu: "Xem ra mình thật sự phải nỗ lực thật tốt, nếu không đến lúc đó trở thành gánh nặng sợ rằng chỉ có một mình mình thôi."
"... Thật sự phải đi tìm phụ thân rồi."
Mai Nam lộ ra thần tình không được tự nhiên lắm, mặc dù bởi vì chuyện nhóm Leola chạy trốn, hắn và Thanh Thanh sau đó đều về nhà mỗi người, tránh cho bị Long Hoàng gây phiền phức, nhưng cho dù ở cùng dưới một mái nhà, Mai Nam lại cả ngày cũng chưa chắc sẽ nói với cha được một câu, thứ nhất bởi vì Jones gần đây đích xác rất bận rộn, thứ hai cũng là bởi vì Mai Nam cố ý tránh cha.
"Ôi..." Mai Nam lộ ra thần sắc ủ rũ, đến cuối cùng vẫn là phải đi tìm cha.
"Thở dài cái gì vậy? Cục cưng."
Một cơn ớn lạnh lập tức luồn lên sống lưng của Mai Nam, sẽ dùng cách gọi buồn nôn này, ngoại trừ người cha bất lương kia của hắn, vẫn thật nghĩ không ra sẽ có ai! Cha cứ luôn thích gọi hắn là "cục cưng", mẹ thì nhận được xưng hô "nụ hôn nhỏ", chỉ là, khác với mức độ cảm cúm của Mai Nam đối với cái xưng hô này, mẹ đối với biệt danh "nụ hôn nhỏ" thế nhưng lại rất thích nghe, lần nào cũng sẽ hồi ứng một câu "tiểu Jojo", sau đó hai người liền em em anh anh nhìn nhau nồng nàn.
Nhưng, thông thường cái màn nhìn nhau buồn nôn kéo dài này của hai người, luôn sẽ khiến con trai bên cạnh nổi điên rống to: "Đừng quá đáng nữa! Mấy người muốn thân mật, làm gì cố ý chạy đến phòng của con hả?"
Không sai! Đôi cha mẹ bất lương này không biết có phải là có sở thích bị nhìn lén, luôn là cố ý chạy đến trước mặt Mai Nam, bộ dạng thân mật anh anh em em, hơn nữa chỉ cần Mai Nam chuyển đi trận địa, vừa xách mông đi, hai người lập tức liền chuyển thân theo, tóm lại, chính là muốn khoe mình ở trước mặt con trai cho bằng được.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Re-up] Bất Sát
Humor"Tôi là một sát thủ." Sát? Thủ! Sau khi mặt tỏa sáng, hai mắt của cậu con trai cũng bắn chớp loẹt xoẹt, trên mặt tràn ngập tười cười nịnh nọt: "Tốt, thật là một nghề có tiền đồ, tiền vốn thấp, nhưng thu về lại cao, đúng là một cái nghề tốt!" Vị sát...