26. Con người (cuối) CRAB CU

1.2K 138 42
                                    

Sờ lên vết sẹo bên hai mép miệng, nhìn chính mình trong gương. Naib từ thở dài thành âm trầm.

Cái ngày đó đã là năm tháng trước, những ngày tháng nằm trên giường bệnh là một nỗi khổ với cậu. Không thể ăn uống, chỉ có thể sử dụng ống dây truyền đưa vào miệng cùng với truyền nước. Phải mất rất nhiều thời gian Naib mới có thể hồi phục và ăn uống lại được. Chỉ là có một điều khác khiến Naib không được vui...đó là Jack...không hiểu sao trong đầu Naib luôn hiện lên câu nói của Navid "Chủ nhân sẽ không còn yêu nó nữa...", câu nói đó đã khiến cậu suy nghĩ rất nhiều và Jack...anh ta có vẻ như không còn quan tâm đến cậu như trước.

Jack luôn có công việc và rời đi mỗi tối, sáng sớm anh ta cũng không trở về, mỗi lần thăm hỏi cậu thì chỉ xoa đầu. Anh ta cũng không nán lại lâu, một lúc sau liền đi.

Cứ như vậy suốt bốn tháng...

"Này...bao giờ thì Jack sẽ trở về?"

Kể từ một tháng trước, Jack có một cuộc hẹn quan trong mà rời đi suốt một tháng. Jack để cậu ở nhà, anh ta có nói sẽ nhờ người trông chừng cậu. Vì đây là một cuộc hẹn rất quan trọng mà anh ta đã phải chuẩn bị từ bốn tháng trước nên không thể không đi. Naib muốn đi theo nhưng cậu cũng chỉ giữ im lặng, bởi có lẽ...không nên nói thì tốt hơn.

Trong suốt một tháng này...Naib đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần là 'Jack...còn yêu cậu nữa không?'. Cơ mà...cậu đâu có tư cách để mà hỏi câu đó nhỉ...

Cái vết sẹo trên khuôn mặt này...có lẽ là Navid nói đúng...cậu đã quá tự tin rồi.

"...lần thứ mười lăm..."

Naib cười hờ một cái nhìn sang cậu trai với mái tóc màu xám tro bên cạnh.

"Cậu không thể nồng nhiệt hơn sao?"

"...không..."

Matthew Masson, là người đã giúp Naib khâu lại vết thương cùng chữa trị cánh tay và hiện tại cậu ta là người mà Jack nhờ trông trừng cậu. Chỉ là Naib thắc mắc...tại sao lại là Matthew?  Cậu ta ít nói, khó thân thiện, thực chất cứ để Naib một mình thì sẽ tốt hơn...có người bên cạnh mà không nói chyên được mới là chán nản nhất. Về câu trả lời của cậu ta 'mười lăm', đây là số lần mà Naib đã hỏi cậu ta câu hỏi trên.

Mệt mỏi nằm trườn ra chiếc ghế sofa, Naib nhắm mắt nhìn trần nhà.

"Này..."

"..."

"Cậu nghĩ Jack còn yêu tôi chứ?"

"..."

Không trả lời luôn sao? Naib cười khẩy nhắm mắt lại.

"Có thể...hoặc không..."

Ngồi thẳng dậy, Naib chống tay che mắt.

"Ừm...cậu nói đúng."

"..."













































Đó chỉ là một cái chăn bông thôi...không nặng đến mức như vậy chứ? Mặc dù đang ngủ nhưng nó cũng đủ để khiến Naib từ trong giấc mộng tỉnh dậy. Hiện lên chính là Jack đang đè lấy cậu mà ôm vào lồng ngực.

[JackNaib Fanfic] The Road To Happiness - Con Đường Đến Hạnh PhúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ