Chương 32: Thay đổi 2

859 43 9
                                    


Ran cúp điện thoại, đã thấy Shinichi mở cửa xe phụ ra giúp cô, Ran nhìn anh không nhúc nhích.

Thực ra cô nghĩ lại, chỉ cần Shinichi buông bỏ cô, làm anh trai em gái với anh, hoặc làm bạn bè thì có sao đâu? Chỉ cần đời này anh không muốn cùng cô có gút mắc về tình cảm thì tốt rồi, huống chi cô đã nói cho anh biết chuyện kiếp trước, nhưng dù sao đời này Shinichi cũng chưa trải qua, làm lại một đời, một chút quan hệ cùng cô đều không có, mà cô cần gì oán anh hận anh để tự tìm phiền não chứ?

Hơn nữa, lần trước anh còn giúp cô tìm huân chương, đối chuyện này cô vô cùng biết ơn anh, chỉ cần anh thật sự đem cô bỏ xuống, cô cũng không ngại cùng anh chung sống hòa bình.

Sau khi nghĩ rõ ràng hết tất cả Ran cũng không nhăn nhó nữa, dứt khoát nhấc chân lên xe.

Sau khi lên xe hai người cũng không nói gì, Ran trong lúc vô tình quay đầu nhìn về hướng Shinichi, bên trong xe mở điều hòa, nhưng cô phát hiện trán Shinichi vậy mà toát ra một lớp mồ hôi, hơn nữa sắc mặt căng thẳng, môi kéo căng đến trắng bệch Ran không biết anh bị làm sao, dù sao cũng hỏi một câu

"Anh không thoải mái sao? Tôi thấy tình hình anh không tốt lắm."

"Không có chuyện gì."

Anh chỉ nhẹ giọng nói một câu, dáng vẻ giống như không có chuyện gì.

Nhìn dáng vẻ của anh, Ran cũng không nói gì nữa, dứt khoát quay đầu đi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Đi đường không bao lâu Shinichi dừng xe lại, Ran kinh ngạc quay đầu liếc mắt nhìn anh

"Đến rồi hả?"

Anh vừa mở đai an toàn vừa giải thích với cô

"Chưa tới, anh đi mua một ít đồ ăn về nấu cơm."

"Nấu cơm?"

Ran có chút mơ hồ

"Ai nấu cơ?"

”Anh nấu.”

Nói xong lời này anh đã cởi dây an toàn ra xuống xe.

Ran nhìn bóng lưng cao lớn của anh đi về phía siêu thị, trong lúc nhất thời chưa phục hồi lại tinh thần, cô không nghe nhầm chứ, Shinichi vừa mới nói anh sẽ nấu cơm?

Shinichi nấu cơm?! Cái người không chịu động tay động chân, không phân biệt được ngũ cốc - Shinichi? Chuyện này còn khó tin hơn cả chuyện người ngoài hành tinh muốn xâm chiếm địa cầu đấy!

Ran lắc đầu, chỉ cảm thấy Shinichi đang nói đùa.

Cô chờ trên xe một lúc, lập tức thấy Shinichi xách theo vài túi này nọ đi ra từ siêu thị, anh đi đến bên cạnh xe, trước để món vào cốp xe, lúc này mới mở cửa xe ngồi vào, lại đưa cô một cái kẹo que.

”Anh nhớ trước kia hình như em rất thích ăn loại kẹo que cầu vồng này, phải một lúc mới nấu cơm xong, em ăn cái này lót dạ trước đi.”

“...”

Ran nhìn kẹo que còn to hơn cả mặt mình, khóe miệng giật giật theo bản năng, cho co cái gì đó nho nhỏ để ăn lót dạ không được sao? Cái kẹo que này to như một cái chậu rửa mặt, anh muốn cô ăn đến Tết sao?

Shinichi thấy cô chỉ sững sờ nhìn kẹo que mà không cầm lấy, trong giọng nói liền có chút lo lắng

“Sao vậy? Không thích à?”

Ran định thần lại, vội vàng tiếp nhận kẹp que, lại khách khí cười với anh

“Cảm ơn.”

Shinichi thấy cô nhận lấy, lén thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới khởi động xe rời đi.

Shinichi vừa mua phòng cách công ty không xa, là một tiểu khu mới xây dựng, mặc dù hiện giờ giá phòng còn chưa biến thái như mấy năm sau, nhưng Shinichi vừa mở công ty vẫn mua được khu dân cư cũng coi như khả quan. Phòng ở rất rộng, bố cục mở, phòng khách và phòng làm việc ở cùng một chỗ. Cô vừa đi vào cửa, ánh mắt liền bị bàn làm việc đặt sát cửa sổ thủy tinh và máy tính ở trên bàn hấp dẫn.

Quả nhiên phù hợp hình tượng nhân viên hệ thống kỹ thuật internet cao cấp của Shinichi lúc này.

Sau khi vào cửa, Shinichi liền trực tiếp nhấc túi đi tới nhà bếp, trước khi đi cũng không quên nói một câu

“Em xem TV một lúc đi, anh nấu xong là vừa.”

Ran ngẩn người nhìn bóng dáng anh xách túi đồ ăn vào bếp, người này thật sự nấu cơm sao, cô cũng đi qua theo bản năng, đã thấy Shinichi mang hết món ăn và bắt đầu rửa rau thái thức ăn, còn rất ra dáng buộc cái tạp dề ở bên hông.


R

an đột nhiên cảm thấy mình xuất hiện ảo giác…

Người như Shinichi, mãi mãi chỉ dùng thời gian vào việc anh cho là có ích, đôi với công việc, anh nghiêm khắc đến trình độ gần như biến thái, nhưng đối với những phương diện khác lại không quá chú ý. Thời điểm không có đồ ăn, anh trực tiếp chan nước sôi cộng thêm một chút dầu liền giải quyết xong bữa ăn, nấu hai món cũng lười động tay, từ nhỏ đến lớn chỉ sợ chưa vào phòng bếp nổi một lần.

Hơn nữa người không phân biệt nổi hành và tỏi lại đi nấu cơm, đừng làm trò cười nữa được không?

Không biết tại sao, cô đột nhiên nghĩ đến Shinichi đã từng ăn cơm với nước sôi, cô lập tức rét lạnh một trận, chỉ hy vọng anh đừng làm ra một đống thức ăn vũ khí sinh học cho cô ăn.

Ran nhịn xuống sự khó chịu lan tràn toàn cơ thể, một lần nữa đi đến sofa ngồi xuống, tự xem TV. Chẳng bao lâu sau, Shinichi liền bưng thức ăn đi ra từ phòng bếp, rồi nói với cô một tiếng

“Tới ăn cơm.”

Ran bỏ điều khiển xuống, vẻ mặt thấp thỏm đi tới, làm cho cô ngạc nhiên là không hề có món gì ly kỳ cổ quái trên bàn mà có hai món một canh đơn giản. Một đĩa thịt bò xào ớt, một món rau xào, lại thêm một bát canh trứng rong biển, ngoài dự liệu của cô, tất cả đều là món ăn cô yêu thích, hơn nữa nhìn rất có bài bản.

”Đây là... Là anh nấu?”

Ran không có cách nào tưởng tượng nổi những món này có liên quan gì tới Shinichi.

Shinichi xới cơm giúp cô, lại kéo ghế cho cô, lúc này mới đáp một tiếng

“Là anh làm.”

“...”

Ran ngồi xuống ghế, Shinichi gắp mấy miếng thịt bò cho cô

“Em nếm thử xem, xem hương vị thế nào.”

Ran nhìn mấy miếng thịt bò anh gắp cho, sắc hương đều có, nhìn qua hẳn là có thể ăn được. Nhưng dù vậy, cô vẫn hít sâu một hơi, ngừng thở, lúc này mới gắp thịt bò vào trong miệng ăn.

Không xuất hiện mùi vị địa ngục như trong tưởng tượng của cô, không những thế, hương vị lại còn rất ngon.

Shinichi thấp thỏm nhìn cô, cẩn thận hỏi

“Thế nào?”

(ShinRan-Ver) Trung Khuyển Nam Thần [Full] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ