Ran hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt hơi có vẻ kinh hoảng nhìn anh, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia nhìn không ra bất kỳ vẻ mặt nào, chỉ một đôi mắt lạnh tựa hồ có gì đó bắt đầu khởi động, mắt anh híp lại, khóa thật sâu trên mặt cô, lại nâng một tay lên, vén tóc rối bời trên trán cô, ngón tay kia thô lệ lại từ từ vuốt xuống trán, xẹt qua mặt, xẹt qua sống mũi, cho đến khi chạm tới bên môi mới dừng lại, ngón cái ở trên môi cô vuốt ve, mỗi một lần đụng chạm cũng có thể khiến tâm cô run rẩy theo.
Đầu ngón tay chạy trên môi cô, tựa như lưu luyến nơi khiến anh yêu thích, nhưng động tác ái muội này lại lộ ra một loại mê hoặc, cứ như vậy yên lặng rất lâu, anh mới mở miệng
“Mấy năm này có nghĩ tới anh không?”
Giọng anh rất thấp, mang theo một loại khàn khàn, hơn nữa thuần hậu, nghe vào như có một loại ma lực đầu độc lòng người.
Ran hít một hơi thật sâu hơi bình ổn lại mới mở miệng trả lời
“Ngẫu nhiên sẽ nghĩ.”
”Là sao?”
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy lúc anh nói câu này, trong giọng nói lộ ra vài phần sung sướng.
Bàn tay từ môi cô dời đi, chậm rãi chuyển xuống eo, dùng sức kéo đai lưng cô ra.
Ran vô ý thức kinh hô một tiếng, trừng to mắt nhìn anh, đã thấy ánh mắt anh vốn trầm lạnh có thêm một chút nhu hòa, trong nhu hòa lại như có ánh lửa nóng rực toát ra, nhìn qua vẻ mặt cô kinh hoảng, anh lại thong thả ung dung nói với cô
“Anh muốn giữ em bên cạnh, ý anh như thế nào, em cũng rõ ràng, không phải sao?”
Ran hơi điều chỉnh hô hấp, tận lực khiến giọng nói nghe bình thường một chút
“Vâng, em thực biết rõ ý tứ thế nào, bất quá, em muốn biết anh cần em theo anh bao lâu.”
Cô vừa mới nói ra, đã thấy ngọn lửa trong mắt anh đột nhiên như bị dập tắt, nhu hòa kia dần dần bị một luồng lãnh khí mãnh liệt xua tan, anh nhíu lông mày lộ ra bén nhọn bức người
“Có ý gì?”
Cho dù lúc này khí tràng quanh thân Shinichi thật sự dọa người, nhưng Ran vẫn không thể không nói ra nghi vấn
“Cho dù muốn trả nhân tình cho anh, nhưng cũng nên có giới hạn thời gian chứ?”
”Giới hạn thời gian?”
Anh nghiến chặt mấy chữ, giữa lông mày đã nhiễm lửa giận, giọng nói lại lộ ra cảm giác lạnh lẽo đâm vào cốt tủy
“Hóa ra theo ý của em, đáp ứng lưu lại bên anh chỉ là bởi vì muốn trả anh nhân tình?”
Ánh mắt Shinichi, Ran sao lại không rõ, anh hy vọng có thể cùng cô quay lại tốt đẹp, hy vọng có thể cùng cô đi tiếp, nhưng Ran bây giờ không thuyết phục được bản thân, cô không có biện pháp thoát khỏi bóng ma đời trước.
Cô lặng im tựa như một cây đao đâm vào anh, Shinichi chỉ cảm thấy trong lòng bốc một cỗ lửa giận, lửa giận đốt anh toàn thân khó chịu, nhưng cho dù lúc này đã khổ sở tới cực điểm, anh mở miệng lại mang theo vài phần vui vẻ,
![](https://img.wattpad.com/cover/187898830-288-k482567.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
(ShinRan-Ver) Trung Khuyển Nam Thần [Full]
Fanfiction||LƯU Ý: Đây là fic ShinRan, ai fan ShinShi thì đừng đọc. Tớ không hứng nỗi gạch đá đâu ạ|| Tên truyện: Trung Khuyển Nam Thần Thể Loại: Ver, hiện đại, trọng sinh, ngôn tình, ngược, he... Văn Án: Cho dù tim gan cô đều dành cho anh (yêu sâu đậm), anh...