C3: CƠM

1.2K 60 1
                                    

Yến lão gia cho dù không thích đại nữ nhi này đi nữa thì cũng có áy náy với nàng, vì thế không nói hai lời, đồng ý ngay khi Yến Hồng đòi năm đóa kim hoa làm của hồi môn.

Mười tám tháng sáu, ngày đón dâu.

Vừa qua canh tư, cửa lớn Yến phủ mở toang hoác, nhóm sai vặt bà tử túa ra, quét tước, treo lụa đỏ, chỗ nào cũng đốt nến mỡ trâu thật lớn, chiếu sáng cả đại sảnh và sân trước như ban ngày. Một tấm thảm đỏ trải từ cổng lớn vào đến sân trong, lụa hồng gấm đỏ treo cao khắp nơi, cảnh tượng vui mừng náo nhiệt.

Hàng xóm hoặc người qua đường buổi sớm đều chặc lưỡi khen ngợi “Yến phủ gả nữ nhi khí thế thật!”

Người biết chuyện gắt lại “Lão huynh đúng là kiến thức hạn hẹp! Đại tiểu thư Yến gia gả cho người ta đường đường là công tử Quốc Công phủ, sao không xa hoa được?”

Người nghe được tặc lưỡi không thôi, vừa xem vừa hâm mộ, tán thưởng.

Trong phủ có vẻ hết sức bận rộn, đừng nói bên ngoài, chỉ riêng hỉ phòng của tân nương chờ gả của Yến phủ, trưởng nữ Yến Hồng đại tiểu thư, lúc này đang thậm thà thậm thụt ăn uống nhồm nhoàm. Kỳ thật cũng không thể trách nàng, sáng sớm còn đang mơ màng liền bị lôi dậy thay quần áo, lại trang điểm, chải đầu, vẽ mày tô má, giày vò tới bây giờ, bụng đói kêu rột rột.

Khó khăn lắm mới đợi được mấy hỉ bà giày vò xong, nàng liếc mắt ra hiệu cho Diệu Nhân, Diệu Nhân hiểu ý đẩy các hỉ bà đi, để Tập Nhân canh gác ngoài cửa, Giai Nhân lấy bánh ngọt điểm tâm đã giấu sẵn ra giải cứu chủ tử nhà mình.

“Giai Nhân, vẫn là các muội biết ý ta.” Yến Hồng vừa ăn cho nhanh vừa không quên cổ vũ cho các nha đầu kịp thời.

“Tiểu thư, chớp thời gian người ăn thêm một chút đi, lát nữa sợ là mãi đến tối mịt cũng không được ăn gì đâu.” Y Nhân nhanh nhẹn đi kiểm tra một vòng xem còn chỗ nào chưa thu dọn không, thi thoảng lại chêm vào một câu.

Ôi, cưới xin đúng là chuyện tốn sức mà. Yến Hồng vừa ăn vừa nghĩ, may mà nhóm nha đầu xót nàng, bằng lòng vụng trộm giấu đồ ăn cho nàng, bằng không nàng còn chưa gả đi sợ là đã đói ngất mất rồi.

Nước không dám uống, sợ dọc đường mót quá, chừng đó đúng là bẽ mặt.

Lúc trời sáng choang, các nha đầu đã thu dọn sạch sẽ vụn bánh Yến Hồng ăn làm rớt, vừa chỉnh trang lại xong thì nghe bên ngoài có tiếng hô lớn “Giờ lành đã đến, tân nương xuất giá.”

Ra khỏi cổng viện, Yến phu nhân giả bộ khóc mấy tiếng, Yến Hồng đã chuẩn bị sẵn, lấy ra một cái khăn dính chút nước hành tây chùi vài cái nơi khóe mắt. Nước mắt lập tức trào ra như suối, người không biết còn tưởng tình cảm của nàng và Yến phu nhân nồng hậu lắm ấy. Tập Nhân nhìn mà trợn mắt há mồm.

Phù, cuối cùng cũng ra khỏi cái nhà này rồi. Từ sau khi mẫu thân qua đời, Yến Hồng đã không còn lưu luyến nơi này chút nào nữa. Người không nhớ mong, nơi nào chẳng là nhà?

“Nhất bái thiên địa!”

Ò ó o! Đừng hiểu lầm, không phải gà gáy buổi sáng đâu, mà là hoạt động tâm lý của tân nương. Từ dưới khăn trùm đầu, dòm cái người bái đường tiến lui có trật tự này, không có ngốc nghếch như đồn đại đâu.

PHU QUÂN NGÂY THƠ NHẤT THIÊN HẠNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ