C7: TỪ TỪ

1.1K 65 0
                                    

Đến giữa tháng tám, thời tiết ngày càng nóng bức.

Thể chất Yến Hồng cực kỳ sợ nóng, mùa hè quả là kiếp nạn của nàng. Lúc trời nóng quá, nàng liền xoạc tay xoạc chân nằm ườn trên giường mát không muốn động đậy, may mà hôm nay mặc váy trắng dài may bằng gấm Hàng Châu, bên ngoài phủ một lớp sa mỏng màu lục nhạt, vì thế Yến Hồng cảm thấy mình rất giống một con ếch xanh phơi bụng. Than thở thành tiếng làm bọn nha đầu cười chúm chím.

Cười đi cười đi, dù sao chẳng ai lý giải được hoài niệm đối với thời không xa xôi kia của nàng, nơi đó ăn mặc mát mẻ hết chỗ nói, toàn là thiết bị làm mát tự động không à…

Dưới ngày hè chói chang thế này, Đông Phương Manh càng lộ rõ sự khác biệt. Mỗi lần mồ hôi Yến Hồng đổ ròng ròng, nhìn hắn khoan khoái mát mẻ lượn qua lượn lại trước mặt nàng, nàng lại ghen tị khôn xiết.

Chẳng lẽ lòng yên tĩnh thì tự dưng mát thật à? Nhưng nàng cũng yên tĩnh lâu như thế mà có thấy mồ hôi bớt chảy miếng nào đâu…

“Đến ngồi cạnh Hồng Hồng được không, Manh Manh?” Lúc Đông Phương Manh tò mò nhìn nàng lần nữa, Yến Hồng mở miệng mời, đương nhiên vẫn phải nhìn thẳng vào mắt hắn, bằng không rất có khả năng thiếu gia hắn không nghe vào tai.

Đối với yêu cầu của nàng, Đông Phương Manh còn rất nể mặt, cũng tích cực hồi đáp. Thậm chí lần đầu tiên tặng cho nàng một nụ cười mỉm đáng yêu thuần khiết.

Yến Hồng cảm giác tim mạch đều nhũn ra.

Hắn đi qua, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh nàng, yên lặng ngóng ra ngoài cửa sổ, dường như bóng cây lắc lư dưới cơn gió nóng ngày hè mê người lắm vậy, lại phảng phất như đang lắng nghe âm thanh hoa nở.

Tay hắn buông trên thành ghế, ngón tay sạch sẽ thon dài. Yến Hồng nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn thấy mặt trời trong mắt hắn.

Trong thế giới của hắn, có lẽ cũng có điều tuyệt vời mà nàng không biết.

Nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay hắn khiến hắn bất an xíu xiu, nàng mỉm cười với hắn. Hắn chỉ giật mình mấy giây, cũng bắt chước cong môi. Rốt cuộc lại yên lặng nhìn phong cảnh.

Tay hắn lớn hơn tay nàng rất nhiều, lòng bàn tay mịn màng trắng nõn, đường chỉ tay đơn giản rõ rệt. Người đời thường nói đường chỉ tay đại biểu cho quỹ tích một đời, nhìn mấy đường chỉ mảnh rõ ràng như thế, đột nhiên Yến Hồng thấy hâm mộ cuộc sống như thế.

Nghe nói con người bẩm sinh đã hiểu biết, biết, chưa hẳn là may mắn, không biết, cũng chưa chắc đã bất hạnh.

Nhiệt độ nơi lòng bàn tay dán nhau dần dần tăng lên, giống như mặt trời vậy, tỏa ra hương vị ấm áp khiến người ta yên tâm.

Ánh nắng lọt qua kẽ lá chiếu vào song cửa, nhuốm một màu xanh nhàn nhạt, cùng với ánh vàng lấp lánh rơi trên người hắn. Một bên mặt còn mang theo chút trẻ thơ yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, thần thái trong mắt tùy theo bóng cây lay động mà chợt sáng chợt tối.

Một khuôn mặt giống hệt Đông Phương Manh giấu mình trong một góc không để ai phát hiện, mọi người chìm đắm trong không khí thanh nhàn ngày hè không ai nhận ra.

PHU QUÂN NGÂY THƠ NHẤT THIÊN HẠNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ