Khóc đi Mẹ nhé!

52 3 0
                                    

#G22176
"Thắp xong cho Mẹ và Chị nén nhang, nhìn khuôn mặt Mẹ, người tôi thương nhất đất đời này một lần nữa, tôi vội quay lưng bước đi quẹt những giọt nước mắt đã lâu chẳng thể rơi. Mẹ không thích tôi khóc, tôi không dám khóc trước mặt Mẹ. Lên xe về lại Sài Gòn, lòng tôi bâng khuâng lạ, cảnh vật thay đổi nhanh lạ thường, nhanh như lòng người, có một điều chẳng bao giờ thay đổi, đó là sự thay đổi.
Tôi nhớ Mẹ, nhớ chị, nhớ nhiều lắm. Nhà tôi nghèo lắm. Mẹ tôi là giáo viên dạy văn cấp 2, năm tôi 5t thì chị tôi 7t. Ba Mẹ tôi chia tay, ba tôi đi theo người đàn bà khác. Mẹ bảo Mẹ không cần gì, Ba tôi cứ lấy hết đồ đạc rồi đi đi. Mẹ chỉ đem theo 2 đứa con là đủ rồi, Mẹ không cần gì hết. Ba tôi bỏ đi, Mẹ không khóc nhưng tôi biết Mẹ đau lắm, Mẹ dặn tôi nước từ mắt rất quý giá, không được lãng phí dù chỉ là một giọt.
Trả nhà lại cho người ra, nhà trường thương cho Mẹ dắt chúng tôi xuống trường ở trong một phòng học cũ không ai dùng. Chị tôi bị đao, mới đẻ chị ra bác sỹ đã nói nếu nuôi tốt chị sẽ sống được hai mấy năm, còn không thì chín , mười tuổi. Chị không biết gì nhiều, chỉ nhìn vào một chỗ, nhưng chị thương tôi lắm, ai cho bánh chị là chị không ăn, chị cầm rồi đưa bánh cho tôi. Tôi vô tư cầm lấy bánh từ tay chị, Mẹ chạy lại giật bánh từ tay tôi trả cho chị, Mẹ bảo không được ăn bánh của chị, phải để chị ăn, chị ăn vài năm nữa thôi.
Mẹ ôm hai chị em tôi Mẹ khóc, tôi sợ lắm, tôi sợ thấy nước mắt mẹ, đó là lần đầu tiên tôi thấy Mẹ khóc. Có những lúc nhà không có gì ăn, Mẹ phải đi xin cơm cho chúng tôi ăn còn Mẹ thì nhịn. Tôi nhớ mãi cái lụt năm ấy, năm 1995, nước dâng cao ngập tới ngực của một người lớn, nhà hết gạo, chị hết thuốc, Mẹ mở tủ lấy miếng vải mà Mẹ cất rất kỹ từ lâu, tôi biết Mẹ thích nó lắm, Mẹ lội nước cả mấy cây số lên thành phố đổi thuốc, đổi gạo. Lúc Mẹ đi tôi cứ sợ Mẹ không về nữa, nhưng trời thương Mẹ về nhà bình an. Mẹ làm đủ thứ trên đời ngoài giờ lên lớp để nuôi hai chị em tôi. Có lần về Mẹ khoe Mẹ được cho miếng thịt. Mẹ nấu cơm ngon cho hai chị em ăn. Đến giờ cơm tối Mẹ bảo tôi lên võng gọi chị dậy ăn cơm, tôi lên gọi nhưng chị không dậy, người chị cứng đờ, tôi gọi Mẹ lên. Mẹ ôm chị gào khóc thảm thiết, chị đi năm chị mới 8t.
Đêm đó mưa lớn, Mẹ tóc tai bù xù, Mẹ mặc cái áo trắng quần bà ba đen chạy ra ngoài đường tìm chị, Mẹ đi hết các ngóc ngách gào tên chị, đó cũng là lần cuối tôi thấy Mẹ khóc. Nhà không còn tiền, chị thì nhỏ quá, không có tiền mua quan tài, các thầy trong trường tìm gỗ đóng cho chị cái áo quan mặc cho đỡ lạnh, người ta đi báo chị mất nhưng Ba cũng không về.
Sáng hôm sau Mẹ đưa chị đi, nhưng Mẹ không khóc nữa. Mẹ bảo tôi chị trả hết nợ đời rồi, để chị đi thanh thản. Tôi từng nói với Mẹ tôi hận Ba tôi nhưng Mẹ không cho, Mẹ nói mỗi người luôn có sự lựa chọn cho cuộc sống của mình, không ai đúng, không ai sai, nếu không thương Ba thì xem như không có Ba chứ không được hận Ba, sống không được căm hận bất kỳ ai, nhưng đến giờ tôi vẫn không làm được lời Mẹ dạy, tôi hận Ba tôi lắm. Từ đó Mẹ và tôi sống êm đềm như thế.
Nhà không có tiền, lắm lúc không có cơm ăn nhưng chưa bao giờ Mẹ dạy tôi phải xem trọng đồng tiền. Mẹ tôi đẹp lắm, ai cũng nói vậy, nhưng đôi mắt Mẹ là một nỗi buồn sâu thăm thẳm, Mẹ có đôi mắt rất buồn, tối có đôi mắt buồn như Mẹ nên nhiều người nói rằng nhìn tôi là thấy u ám. Nhưng cái nắng, cái gió, cái lam lũ, cái vết thương lòng làm Mẹ già đi rất nhiều với tuổi của Mẹ.
Biết Mẹ khổ nên lúc nào tôi cũng gắng học, tôi học giỏi lắm, ngày đậu Đại Học Mẹ tôi vui lắm, ngày đó tôi cũng thừa nhận với Mẹ tôi là Gay. Chắc bỡi lẽ chẳng còn nỗi buồn nào đánh gục Mẹ được nữa, Mẹ tôi bình thản đến lạ, Mẹ nói tôi vẫn là một mầm sống, là con Mẹ. Tôi sống tốt là được. Tôi ôm Mẹ thật chặt. Tôi lên Sài Gòn học, chẳng việc gì mà tôi không làm, sáng sớm tôi chạy đi bán vé số rồi chạy nhanh đến trường mà học. Học xong lại chạy ra chợ phụ bê hàng, mấy cô chú thương nên lúc nào cũng gọi tôi làm. Tôi có thể tự lo cho mình được nhưng tháng nào Mẹ cũng gửi tiền đầy đủ cho tôi không chậm một ngày. Dù rằng tôi bảo Mẹ chỉ cho con tiền học là được. Tôi thừa biết gửi số tiền đó xong Mẹ cũng chẳng còn đồng nào. Mẹ thương tôi nhiều lắm.
Chưa tết năm nào mà Mẹ và tôi sắm sửa gì, chỉ vẻn vẹn cái bánh và hộp mứt trên bàn thờ chị. Tôi tự hứa sau này đi làm phải mua cho Mẹ thật nhiều đồ ăn ngon và quần áo đẹp. Ngày đầu tiên ra trường được nhận việc tôi vui lắm, cả tháng trời tôi cứ nghĩ cầm nhiều tiền rồi sẽ làm gì cho Mẹ, tôi nhận được tháng lương đầu tiên cũng là lúc tôi cầm số tiền đó lo đám cho Mẹ, Mẹ bị đột tử, tôi chạy về nhà ôm Mẹ khóc cả một ngày, thấy tôi khóc chắc Mẹ buồn lắm, có lẽ Mẹ đã hết chịu nỗi , gánh nặng trên vai người đàn bà suốt mấy chục năm nay xem như đã được trút bỏ, Mẹ đi về nơi có ánh sáng, có chị, đi qua những tháng năm ngục trần, Mẹ để lại tôi lạc lõng trong cuộc đời này, tôi còn chưa báo hiếu cho Mẹ ngày nào, Mẹ buông bỏ hết những hỷ, nộ, ái, ố của cuộc đời, đến một vùng trời mới bình yên và an lành.
5 năm rồi xa Mẹ, giờ tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều, tôi biết thế nào là trân trọng cuộc đời, là yêu thương, tôi chẳng còn sợ thứ gì nữa, chẳng gì có thể đánh gục tôi được nữa, hoạ chăng cuộc đời là một bể khổ đau, mỗi người cầm một gàu, mỗi người lấy một ít, nhiều ít khác nhau, bởi thế họ đi những con đường khác nhau, gặp những người khác nhau, nhưng rồi họ cũng sẽ đi hết con đường đó.
Tôi chưa từng oán trách cuộc đời, khổ đau đó là con đường tôi phải bước qua, giờ tôi đã đi qua hết rồi, chẳng còn con đường nào đáng sợ với tôi nữa. Tôi đã có một công việc ổn định, một cuộc sống không thiếu thốn nữa, tôi ở nhà thuê, đi xe cũ nhưng tôi bình yên là nhẹ nhõm như những giọt nước mắt của Mẹ. Các bạn ơi, đừng nản lòng, hãy cứ sống và đi về phái trước, đừng sợ cuộc đời này, hãy sống để cuộc đời sợ các bạn. Tôi là Gay nhưng cuộc đời đã sợ tôi như thế .
Mẹ tôi tên Lệ Hà, cuộc đời Mẹ là một dòng sông nước mắt, nhưng mẹ giữ mãi nước mắt trên khoé, chẳng bao giờ chịu rơi xuống, giờ thoải mái rồi, khóc đi Mẹ nhé !"
---------------------------------------------
Những dòng tâm sự của bạn, có lẽ, đã đủ để chạm đến cảm xúc của mình. Cuộc sống vốn dĩ chả có gì là dễ dàng, nhưng nó sẽ trở nên nhẹ nhàng khi mà ta sẵn lòng chấp nhận nó. Và dường như, bạn cũng đã đủ trưởng thành để có thể nhìn lại với cương vị là một người từng trải, chứ không còn là một cậu bé đang vật lộn với những cảm xúc hỗn độn ấy nữa, phải không.
Chúc bạn luôn sống thật vui, thật khỏe, ít nhất là để mẹ và chị không phải lo lắng nhiều về bạn nữa đó <3, -3T-

Tuyển tập Gay 18+ Confessions Cảm Động Về Tình YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ