CHƯƠNG 92: ẢO GIÁC

10 2 2
                                    



Thắng hốt hoảng phẩy mạnh tay, nhưng chất màu nâu sẫm sền sệt đó như dính chặt lấy tay anh ta, mùi hôi thối bốc lên vô cùng nồng nặc. Lại cảm giác có thứ gì đó rơi trên đầu, nhưng Thắng không dám đưa tay lên nữa.

- Đợi tôi với!

Người nhà Nay dừng lại, có vẻ khó chịu vì sự chậm chạp của Thắng. Thắng rảo nhanh chân, chạy hẳn lên trước mấy người đó, đi ngay bên cạnh ánh đuốc. Nhưng mùi hôi thối nồng nặc, cảm giác dính nhớp nháp ở tay khiến Thắng không thể bình tĩnh nữa. Chưa kể thứ trên đầu dường như đang chảy ra. Cảm giác âm ẩm trên trán, Thắng đưa mắt nhìn, thấy rõ một dòng chất lỏng sền sệt màu nâu sẫm đang chảy trên trán, xuống dưới mũi mình. Thắng vội cởi phắt áo ngoài, lau lấy lau để trán và tay.

Người nhà Nay đứng vây quanh Thắng, ánh mắt lo lắng nhìn người đàn ông đang ra sức lau mặt và tay mình. Một người lên tiếng.

- Thắng, mày sao thế?

Thắng sợ hãi nhìn khắp lượt xung quanh. Không có gì cả, nhưng chất lỏng hôi thối kinh tởm đó vẫn không ngừng chảy từ đỉnh đầu xuống đầy trán, đầy mặt. Thắng kêu lên những tiếng sợ hãi, hai tay cầm chiếc áo ra sức lau khắp đầu và mặt. Chẳng mấy chốc chiếc áo đã thấm đầy phân người thối hoắc, nồng nặc và nhớp nhúa. Thắng thảy mạnh cái áo xuống đất, nhưng thứ chất lỏng sền sệt kia vẫn không ngừng chảy thành từng dòng, nhỏ tong tỏng khắp mặt anh ta.

Thắng như người điên, cuống cuồng cởi nốt cái áo bên trong ra lau mặt. Anh ta cởi trần, chà đến đỏ bừng cả mặt, miệng không ngừng rên rỉ. Người nhà Nay ban đầu còn ngạc nhiên đứng nhìn, sau đó họ đưa mắt nhìn nhau, đều thầm nghĩ, có phải Thắng bị con ma rừng ám rồi không?

Không hẹn mà tất cả cùng kêu lên một tiếng, hoảng hốt chạy. Thắng mải lau đầu và mặt, phải đến khi đám người nhà Nay chạy được một quãng rồi anh ta mới nhận ra.

- Đợi tao với! Đừng bỏ tao!

Thắng vội vã chạy theo nhóm người, nhưng thấy Thắng đuổi theo, bọn họ càng hoảng sợ mà chạy nhanh hơn. Nước phân từ trên đầu Thắng nhỏ xuống kín mặt, che cả mắt. Anh ta không kịp lau, cứ thế để thứ nước đó nhỏ tong tỏng dọc đường, dốc hết sức chạy theo người nhà Nay. Cơn gió lạnh lẽo thổi qua, quấn quanh chân anh ta, văng vẳng tiếng gọi "Thắng ơi... Thắng..."

Thắng gần như muốn quỵ xuống, nhưng bản năng mạnh hơn. Anh ta ra sức chạy, vừa chạy vừa kêu gào mong người nhà Nay chờ mình. Chỉ mấy phút sau, đám người nhà Nay đã chạy đến nhà rông, hét lớn.

- Cứu với, già làng ơi, cứu với! Con ma rừng nó đuổi bọn tao!

Mọi người nghe thấy vậy thì lập tức nháo nhác. Nhiều người sợ hãi trốn hẳn vào góc nhà rông, nhưng vẫn cố thò đầu ra nhìn. Một nhóm khác, trong đó có già làng, Gia Huy, Vân Vân và Lan Phương thì bật dậy, chạy ra. Vân Vân cầm chiếc đèn pin nhỏ nhưng rất sáng, nhanh nhẹn chạy lên trước, soi về phía mấy người đang vừa kêu cứu vừa chạy tới.

Bọn họ lập tức nép ra sau nhóm già làng, chỉ tay về phía Thắng đang chạy trối chết theo sau.

- Nó bị con ma rừng nhập rồi già làng ơi!

Việt Ma Tân Lục - Nhóm 4.0Where stories live. Discover now