CHƯƠNG 76: ÚP LÁ KHOAI

15 3 5
                                    



"Mười hai chong chóng

Đứa mặc áo trắng

Đứa mặc áo đen

Đứa xách lồng đèn

Đứa cầm ống thụt

Thụt ra thụt vô

Có thằng té xuống giếng

Có thằng té xuống xình

Úi chà, úi da!"

Tiếng trẻ con hát véo von, rộn ràng. Một đám trẻ quây tròn, giơ tay ra, những bàn tay đen nhẻm ngửa lên. Giữa vòng tròn là một người lớn nhưng khuôn mặt ngô nghê. Bọn trẻ hát vang bài đồng dao. Đến cuối bài, đứa trẻ lớn xác ở giữa chỉ vào đứa nào trong vòng tròn thì đứa đó thua, sẽ bị đứng ra ngoài, chơi hết một lượt sẽ bị nắm tai nhảy ếch một vòng quanh sân.

Buổi chiều mùa hè nóng nực, bọn trẻ con mặt mũi, quần áo lấm lem cùng vui vẻ chơi trò úp lá khoai, trong đó nổi bật nhất chính là đứa trẻ lớn xác đứng giữa vòng tròn. Nó năm nay đã mười bảy tuổi nhưng ngốc nghếch nên hằng ngày, sau khi ra đồng làm việc về lại trốn đi chơi cùng lũ trẻ lau nhau trong làng. Nó tên là Nam nhưng mọi người gần như đã quên tên của nó, toàn gọi nó là thằng Đần. Thằng Đần nghe thế cũng chỉ hềnh hệch cười.

Nó hiền khô, lại khỏe như trâu nên thường cõng kiệu lũ trẻ con khắp làng, hoặc làm đủ mọi việc cho bọn trẻ nên bọn trẻ con cả cái làng này đều quý mến nó, rất thích chơi với nó.

Hôm nay bọn nó đang chơi trò úp lá khoai. Lũ trẻ hát đồng dao, còn thằng Đần đứng giữa vòng tròn, trên mặt vẫn là nụ cười ngờ nghệch thường ngày.

- Đần, mày có về ăn cơm không thì bảo?

Tiếng quát ầm ĩ, bọn trẻ nghe thấy liền túa ra, đứng một bên, thằng Đần hốt hoảng không biết trốn vào đâu. Nó cúi gằm, mắt nhìn xuống bàn chân bẩn thỉu, lấm lem. Bà nó tay cầm cái roi nhỏ lom khom đi về phía này.

- Mày đi suốt ngày, có về không hả?

Bà thằng Đần giơ roi lên huơ huơ trong không trung, thằng Đần sợ run, vội lạch bạch chạy về. Lũ trẻ nhìn dáng chạy như con vịt bầu của thằng Đần mà cười ầm ĩ. Bà nó chắp tay sau lưng, chậm chạp đi về.

Bố mẹ thằng Đần mất sớm, nó ở cùng bà nội, chỉ có hai bà cháu nương tựa vào nhau. Bà nó và nó ở trong căn nhà lợp mái lá nhỏ gần bờ sông. Bà nó đã già nhưng vẫn phải chăm lo cho đứa cháu ngờ nghệch. Mỗi lần nhìn nó như đứa trẻ không bao giờ lớn, bà nó lại thở dài, không biết sau này bà chết thì nó ra sao? Trời sinh voi nhưng trời có sinh cỏ đâu.

Bà hay cầm roi dọa nó, nhưng chẳng mấy khi đánh, vì thằng Đần tuy mải chơi nhưng ngoan ngoãn, nghe lời, cũng rất thương bà nội. Thằng Đần bị bà gọi thì chạy ù về nhà. Nó bắc niêu cơm trong bếp ra, gắp mấy quả cà trong chum đặt lên chiếc mâm gỗ nứt nẻ, rồi bưng mâm cơm đặt ra giữa hiên. Hai bà cháu nó nghèo nên thường ăn cơm từ sớm, khi vẫn còn ánh mặt trời để tiết kiệm dầu. Chập choạng tối là đã đi ngủ, sáng sớm hôm sau bà sẽ gọi nó dậy, bảo nó làm gì nó sẽ đi làm nấy, có khi làm thông trưa để chiều về sớm chơi với bọn trẻ con trong làng.

Việt Ma Tân Lục - Nhóm 4.0Where stories live. Discover now