Chương 1840 - Ngôi Sao Của Ngày Mai (42)

3.7K 460 46
                                    

Edit: Tiêu Tiêu
Beta : Sa Nhi
============

Sơ Tranh không quản Cố Ngự tra thế nào, cô đã cho manh mối đến thế rồi, nếu hắn còn không tra được nữa thì tốt nhất cứ để hắn hắc hóa luôn đi.

Sơ Tranh cảm thấy không khí chợt thêm căng thẳng, bên cạnh Cố Ngự cũng bỗng có thêm rất nhiều người.

-

"Cố ngự! Là Cố Ngự kìaaaaa!!"

"Ở đâu?"

"Ngay ngoài đó đó!"

Trong lúc Sơ Tranh đang nghỉ ngơi trước khi quay phim, đột nhiên có âm thanh kích động của mọi người truyền vào, hai chữ 'Cố Ngự' này vang lên đặc biệt chói tai.

Cô ngồi ở nơi xa, chỉ dửng dưng nhìn lại bên kia chứ hoàn toàn không có ý định nhúc nhích.

Chỉ vài phút sau, Cố Ngự từ bên ngoài tiến vào, đằng sau còn có không ít người đi theo, ai cũng đều kích động đến sắp ngất.

Cố Ngự bị chặn lại ở bên ngoài một lát, sau mới thoát thân đi được vào trong.

Bên trong có vệ sĩ nên những người đó không vào được, nhưng cứ đứng mãi ở bên ngoài không chịu đi, vươn dài cổ nhìn vào bên trong.

Cố Ngự đi thẳng đến trước mặt Sơ Tranh: "Nhìn cô ngồi thoải mái quá nhỉ."

Thấy hắn tới mà cô cũng chẳng có lấy chút phản ứng nào.

Sơ Tranh nhướn mày: "Tới thăm sao?"

"Không được à?"

"Hiếm lạ thôi." Sơ Tranh nói thầm một tiếng, thẻ người tốt lại chủ động tới thăm cô từ lúc nào? Lúc trước đều là bị bà nội Cố ép cơ mà.

Con ngươi của Cố Ngự nheo lại: "Cô nói gì?"

Vẻ mặt Sơ Tranh rất đứng đắn: "Tôi có nói gì à?"

Cố Ngự: "......"

Cố Ngự mới lười so đo với cô: "Phòng nghỉ của cô ở đâu?"

Không ít người trong đoàn phim đều đang xúm lại quanh đây, thậm chí có người còn muốn đi tới, đây không phải là nơi tốt để nói chuyện.

Lúc này Sơ Tranh mới đứng dậy đi cùng Cố Ngự tới phòng nghỉ.

"Hai người bên ngoài kia về sau sẽ đi theo cô." Cố Ngự vừa tìm chỗ ngồi đã nói luôn: "Cô không cần phải đi lại một mình nữa."

Sơ Tranh suy nghĩ: "Anh cho người bảo hộ tôi?"

"Xem như thế."

"Tôi không cần bọn họ." Sơ Tranh chống lên mặt bàn, hơi cúi người xuống: "Nhưng nếu Cố tiên sinh muốn bảo hộ cho tôi thì tôi cũng có thể miễn cưỡng đồng ý."

Vì thẻ người tốt, ta đành ủy khuất bản thân chút vậy.

Sao bổn cô nương tốt thế chứ.

"......"

Cô đang đùa giỡn với hắn sao?

Chắc chắn là thế!

Nhưng sao lại cảm thấy tim đập nhanh hơn thế này?

Cố Ngự kìm nén cảm giác kì lạ trong lòng: "Cô đừng quấy nữa."

[Quyển 10][Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! |Mặc LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ