Chương 1926 - Thế Giới Trong Gương (3)

2.7K 398 29
                                    


Edit: Thư Thư
Beta: SA
=============

 Khi Sơ Tranh đã thay một bộ đồ khác, vừa định đi ra ngoài thì thấy cha Úc đang bám theo sau.

"Cha, cha làm gì vậy?"

 Cha Úc xấu hổ ho một tiếng, nói: "Trời tối rồi, con còn muốn ra ngoài sao?"

 "Con ra ngoài đi dạo một chút." Sơ Tranh thuận miệng nói.

 "Lúc nãy cha ăn hơi nhiều, vậy cha cùng đi với con."

 Sơ Tranh đã hơi hé miệng nhưng lại không nói gì, cùng cha Úc xuống tầng.

Khu vực quanh đây vô cùng náo nhiệt, Sơ Tranh vừa bước ra đã thấy mấy đứa trẻ trong xóm đang ngồi xổm chơi trò chơi cùng nhau.

 Gần đó, một nhóm người cao tuổi đang cùng nhau đánh cờ tướng hóng mát, cũng có người lúc này mới vừa tan tầm, đang chào hỏi với mọi người.

 Cả khu phố đều tràn đầy sức sống.

 Sơ Tranh đi khoảng mười mấy mét thì dừng lại, nhìn thấy căn nhà hai tầng ở sát vách nhà cô.

 So với ấn tượng của nguyên chủ thì căn nhà này tốt hơn trước rất nhiều, nguyên chủ nhớ rõ, đây là tự dưng một ngày nào đó, căn nhà lụp xụp của Du Thi biến thành thế này, nhưng người dân xung quanh lại đều nói, căn nhà này từ trước đến giờ vẫn vậy.

 Bây giờ Du Thi đã là một nhà thiết kế nổi tiếng, nhưng tại sao lại cô ta không chuyển đi, mà cứ ở lại nơi này, còn lấy lý do là sợ cha mình nhớ bà con chòm xóm.

 Có quỷ!

 "Tiểu Sơ . . ."

 Cha Úc thấy Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào nhà Du Thi thì không khỏi khẩn trương, ông còn đang định nói gì để cô dời sự chú ý, thì Sơ Tranh lại đã xoay người đi tiếp.

 Sơ Tranh đi dạo một vòng, mua một ít đồ rồi đi bộ trở về nhà.

 Cha Úc vẫn nhắm mắt đi theo Sơ Tranh, chỉ sợ trên đường cô sẽ xảy ra chuyện gì.

 "Thi Thi về rồi à. Hôm nay tan làm sớm thế."

 Cô gái trẻ nhẹ nhàng trả lời: "Sức khỏe ba con gần đây không tốt lắm, nên con về sớm hơn chút ạ."

 "Thi Thi đúng là vừa giỏi vừa hiếu thảo quá. Không giống con nhóc nhà dì, đi làm cả ngày rồi mà vẫn không chịu về nhà, nói gở mồm, chứ nhỡ sau này dì mà chết, có khi còn phải nhờ vả hàng xóm láng giềng các con mất."

 "Dì đừng nói vậy, dì nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."

 "Con bé này, chỉ biết nói ngọt với dì thôi."

 Từ xa, Sơ Tranh đã nhìn thấy cô gái ăn mặc tinh xảo đang vui vẻ trò chuyện với hàng xóm.

Đó chính là Du Thi.

 "Chú, dì, con về xem ba con thế nào đây ạ." Du Thi vẫy tay chào tạm biệt mọi người, xoay người chuẩn bị về nhà.

 Vừa xoay người, đã đối diện với đôi mắt lạnh như băng đang nhìn vào mình.

 Đôi mắt kia đen nhánh, sâu thẳm lạnh lẽo, ánh nhìn đột nhiên chiếu thẳng vào, khiến cô ta bất giác không rét mà run.

[Quyển 10][Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! |Mặc LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ