Chương 1916 - Ma Pháp Sứ Đồ (37)

2.7K 354 45
                                    

Edit: Hấu.

Beta: SA

==============

Sơ Tranh dẫn thiếu niên lên tầng, đẩy cửa một gian phòng ra, còn thuận tiện chuẩn bị nước tắm cho hắn, cuối cùng dựa trên cánh cửa: "Cần em cởi nốt quần áo cho anh không?"

Thiếu niên chớp chớp mắt, khuôn mặt vì nóng mà đỏ ứng, lúc này còn càng đỏ hơn.

Hắn cúi đầu: "Không...... Không cần."

Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn đến vài giây, đẩy hắn vào trong, thuận tay đóng cửa lại.

-

Suweb tắm rửa xong, đi ra lại không thấy Sơ Tranh trong phòng, hắn lắc lắc mái tóc còn ướt đẫm, giọt nước vung vẩy trong không khí.

Suweb cứ như vậy ra khỏi phòng, đến cửa ra vào, nhìn trái nhìn phải một hồi, rồi dựa theo trí nhớ, vô thanh vô tức đi xuống tầng.

Hắn nhìn thấy thân ảnh kia đứng bên cửa sổ sát đất ở phòng khách, khóe miệng Suweb khẽ cong lên, tay chân nhẹ nhàng, không có dấu hiệu nào vươn tay ra.

Nhưng hắn còn chưa đụng tới người, người phía trước đột nhiên quay lại, nắm đấm mang theo tiếng gió sắc bén đã quét tới.

Rầm --

Đồ vật trong tủ bị Suweb đụng vào rơi xuống mặt đất, đầu hắn cũng bị nhét trong hộc tủ luôn.

Sơ Tranh: "......."

Sơ Tranh nhìn nhìn lại tay mình, lại nhìn sang thiếu niên đang đưa ôm trán, đau đớn ngồi trên mặt đất.

"Sao anh không tránh đi?"

Suweb ôm trán, ngẩng đầu nhìn cô: "Anh không tránh kịp, em nhanh quá."

"Không tránh kịp?" Sơ Tranh buồn cười xách hắn lên, ấn ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh: "Anh lừa ai đấy? Không phải anh có ma pháp sao?"

"Không có nữa." Suweb thấp giọng nói: "Anh hiện tại chỉ là một người bình thường."

"........"

"Anh không lừa em." Suweb cảm thấy Sơ Tranh không tin, thần sắc lại càng thêm sa sút: "Em cũng cảm thấy anh cướp được sức mạnh của thầy là để bản thân càng thêm mạnh sao?"

"Chẳng lẽ không phải?"

Thiếu niên lắc đầu: "Không phải."

Thiếu niên lại thận trọng nhìn Sơ Tranh: "Em tin anh không?"

"Tin." Anh có nói mình là thần tiên trên trời thì cô cũng phải tin, chân tướng là gì không quan trọng.

Sơ Tranh tin tưởng mù quáng, lấy lòng thiếu niên.

"Em không hỏi xem rốt cuộc vì sao anh lại làm vậy sao?"

Cô cũng thật sự rất muốn biết, nhưng anh đã không muốn nói thì cô có thể làm gì anh chứ, hỏi để nghe được một câu không đầu không cuối để thêm ngứa ngáy à, thôi thà bổn cô nương không hỏi còn hơn.

Sơ Trann hờ hững hỏi: "Anh muốn nói à?"

"Muốn nha."

Sơ Tranh liền thuận thế hỏi: "Ừ, vậy sao anh làm vậy?"

[Quyển 10][Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! |Mặc LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ