Chương 1852 - Mê Thất Hoang Dã (9)

2.5K 375 45
                                    

Edit: Assy

Beta: Sa

==============

Một ngày sau.

Sơ Tranh đã nhìn thấy thôn.

Chỉ có thể nói là hình dáng của một cái thôn, phần lớn công trình đều đã bị dây leo quấn quanh chui vào, chỉ có thể nhìn ra hình dáng mơ hồ.

Lại gần, Sơ Tranh phát hiện toàn bộ thôn đều được dùng đá tảng để xây dựng, nên đã nhiều năm như vậy vẫn còn chưa hư hỏng hoàn toàn.

"Thật sự có thôn." Lê Điềm kinh ngạc che miệng: "Anh Thần, em còn tưởng là anh chém gió đấy."

"Anh đây có bao giờ chém gió chứ." Lam Thần nhìn sang Sơ Tranh một chút, thần bí nói: "Anh nói cho cho cô cậu biết, chỗ này cũng không bình thường đâu..."

"Chỗ nào không bình thường?"

Lam Thần ra hiệu bọn họ đi qua.

Về sau đều nói nhỏ giọng, Sơ Tranh không nghe thấy gì, mà cô cũng không thèm nghe, đi thẳng vào trong thôn.

Cái thôn này làm người ta có cảm giác rằng nó rất lớn, kiến trúc cũng rất kỳ lạ...

Ở một thôn bình thường thì hướng mà nhà trong thôn quay về hẳn là đều thống nhất, nhưng nơi này... lại hơi loạn, hướng cửa cũng không giống nhau.

Bọn anh Cao đi chụp hình kiến trúc thôn, anh Cao chỉ đứng khoanh tay một bên, không biết đang suy tư điều gì.

Sơ Tranh đi qua một bên khác, dự định trước hết nhìn một vòng nơi này.

Lúc ấy nguyên chủ bị tèo quá sớm, về sau xảy ra chuyện gì, hay ở đây có thứ gì, cô ấy đều không rõ.

Đi đến vị trí phía sau, Sơ Tranh trông thấy một thứ không giống những kiến trúc đá này cho lắm.

Sơ Tranh đi tới gật dây leo ra, nhìn kỹ một chút, thấy bên trong là một cái rương. Cô liền cạy mở, bên trong hóa ra đều là vật tư.

Sơ Tranh cầm một hộp đồ hộp lên, ngày sản xuất là từ năm 1988...

Những thứ này hẳn là đồ mà nhóm người chú Dân nói để lại.

Sơ Tranh đi vào bên trong, còn trông thấy nhiều thứ khá hiện đại, nơi này hẳn là căn cứ của đám người lúc trước.

Sơ Tranh ném đồ hộp lại, chống nạnh nhìn quanh bốn phía.

Chú Dân nói lúc ấy chỉ có mấy người trở về, nhưng người tiến vào có tới mấy chục người, vậy những người kia đã đi đâu rồi?

Cũng không nhìn thấy thi thể ở chỗ này.

Răng rắc --

Sơ Tranh nhanh chóng buông cánh tay đang chống nạnh xuống, ánh mắt sắc bén liếc về phía tiếng động truyền tới.

"Chít chít -- "

Một con chuột trắng to cỡ con thỏ, bò ra khỏi đám cỏ hoang, nó dựng chân trước lên, nhìn thẳng vào cô.

Má ơi!

Sao to vậy, đây mẹ nó là biến dị sao? Hù chết người ta rồi.

Da lông con chuột mượt mà, con mắt lớn cỡ hạt đậu, lúc này lại như lóe ra ánh sáng quỷ dị, lạnh lẽo u u làm người ta phải rợn tóc gáy.

[Quyển 10][Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! |Mặc LinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ