Chương 62

79 1 0
                                    

Hơn mười nột giờ Hoắc Nhiên nhận được điện thoại của ba nói rằng bọn họ đã về nhà..

" Tôi đưa cậu về," Khấu Thầm vung tay lên, "Đi, lái xe."

" Cậu có tỉnh táo không đó?" Hoắc Nhiên nháy mắt liền cảm giác chính mình bắt đầu run, "Lái xe cái......"

"Lái đi chỗ nào?" Khấu Thầm hỏi.

"......Tôi đi bộ về, dù sao cũng không bao xa." Hoắc Nhiên dứt khoát làm ra quyết định.

"Không bao xa cậu còn sợ cái gì, thổi chết cậu," Khấu Thầm vỗ một cái lên mông cậu, hướng phía trước chạy còn  nói, "Chạy tới lấy xe, chạy đến địa phương liền ấm áp, thổi một chút cũng không có việc gì."

Hoắc Nhiên đành phải theo cậu ta chạy một đường, hai người chạy như điên trở về dưới nhà cô hai.

Ấm áp là rất ấm áp, chính là có chút mệt.

Khấu Thầm sải bước lên xe máy, đem mũ bảo hiểm cho cậu: "Cậu đội cái này."

"Không cần như vậy ," Hoắc Nhiên đem mũ bảo hiểm đội trở lại đầu Khấu Thầm, "Tôi không phải ở phía sau sao, tôi cúi đầu xuống là được, cậu ở phía trước chắn gió."

Khấu Thầm cũng không cùng cậu khách khí, đem mũ bảo hiểm đội tốt, hướng cậu ngoắc ngoắc đầu: "Đi lên."

Hoắc Nhiên leo lên xe, ngồi phía sau cậu ta, sau đó nỗ lực đem thân thể mình rúc vào , đỉnh đầu tựa trên lưng  Khấu Thầm, lại đem mũ áo khoác cậu ta đè lên đầu mình.

Khấu Thầm khởi động xe lúc sau rồi chờ cậu vẫn đang lăn lộn.

"Được rồi!" Hoắc Nhiên đỡ lấy eo Khấu Thầm, hô một tiếng.

"Cậu đút tay vào túi tôi đi!" Khấu Thầm lúc lên ga còn hô lên một tiếng.

Hoắc Nhiên muốn nói tôi không mỏng manh như vậy, không phải một chút gió sao cậu đều chắn hết một nửa.

Nhưng xe phóng đi nháy mắt, bên tai liền vang lên tiếng  gió Bắc rít, đều còn chưa cảm nhận được gió như đao, cũng đã bị tiếng rít này dọa lạnh.

Loại thời tiết này thân thể con người đại khái quá mức mảnh mai, một tia gió cũng ngăn không được, Khấu Thầm phía trước chắn gió  phảng phất như  là cái sàng, ngay sau đó gió từ bốn phương tám hướng bọc lại đây đều ném hết lên mặt Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên hung hăng đem mặt  ấn đến lưng Khấu Thầm, vốn dĩ nghĩ không cần cuối cùng vẫn là đút tay vào túi áo Khấu Thầm ôm cậu ta.

Gió Bắc gào thét cuồng phong tạt thẳng mặt cậu luống cuống tay chân nửa ngày cũng không tìm được đâu ở đâu, ngược lại trực tiếp bắt tay từ phía dưới áo khoác  Khấu Thầm nhét vào trên bụng.

"A ——" Khấu Thầm rống lên một tiếng.

"A a a a, thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi......" Hoắc Nhiên cũng hô lên, tuy rằng Khấu Thầm bụng chỗ đó độ ấm làm cậu lưu luyến, cậu vẫn là rút tay ra bên ngoài.

Mới vừa giật mình, tay đã bị Khấu Thầm đè lại: "Được rồi, liền nơi này đi."

"Không cần như vậy......" Hoắc Nhiên nói là nói như vậy, nhưng tay cùng đại não phi thường không thống nhất, hoàn toàn không có động.

Ngông Cuồng- Vu Triết( từ ch52)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ