Chương 1

37.3K 1.3K 64
                                    

Đôi lời nhắn nhủ và rì viu: Bộ này SONG TÍNH SINH TỬ, đã tag, cẩn thận trước khi nhảy hố, nếu là mìn xin hãy lặng lẽ lui ra. Tuy song tính nhưng thụ không nhược, không nữ tánh hóa, không nhắc quá nhiều, chỉ hợp lí hóa khả năng mang thai. Không tra công tiện thụ cẩu huyết gì đó, tình cảm ngọt ngào thi thoảng trộn ít dấm.


"Cạch." Tống Thanh Hàn nhẹ nhàng vặn cửa, tiếng cửa mở vang lên. Cánh cửa chống trộm đóng chặt hé ra một khe nhỏ.

Cậu khẽ đẩy cửa ra, nhấc chân vừa định đi vào lại giẫm phải một thứ.

-- là một cái áo sơmi nữ màu xanh nhạt.

Tống Thanh Hàn đột nhiên bật cười, làm khuôn mặt đẹp đẽ nhiều thêm mấy phần tiên khí. Cậu như là dỡ xuống một bộ áo giáp nặng trịch, bước chân bỗng nhẹ nhàng, hai ba bước tránh được quần áo vung vãi đầy đất, đi đến căn phòng quen thuộc lại xa lạ ở trong.

"..." Tiếng rên rỉ khi có khi không vọng ra, phối hợp với âm thanh làm tình tục tĩu lấp đầy tai Tống Thanh Hàn.

Cậu đứng ở cửa nghe một lát, vẫn cười thản nhiên, đáy mắt lại lóe lên một tia châm biếm, giây lát sau đã biến mất.

"Ưm... Nó sẽ về, cậu không sợ, ư..." Giọng nữ kiều mỵ, âm cuối đầy sự quyến rũ, phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng.

"Ha, sợ cái gì, cái mặt nó như người chết..." giọng nam trầm thấp đầy ý cười nhạo, rất nhanh lại thấp xuống, âm thanh phập phồng xuyên thấu qua ván cửa vọng ra lại trở nên mơ hồ. Tống Thanh Hàn cũng không có hứng thú nghe tiếp. Cậu nhìn cánh cửa, xoay người, vào phòng khách tự rót một cốc nước, sau đó ngồi xuống ghế sofa. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Không biết bao lâu sau, Tống Thanh Hàn chậm rãi uống xong một ngụm nước cuối cùng trong ly, đứng lên ném vào thùng rác trong phòng khách.

"Cạch." Cửa phòng ngủ mở, một người đàn ông chỉ mặc quần thụng đi ra. Trên làn da lõa lồ của gã ta đầy rẫy vết đỏ, trên gương mặt là vẻ đầy thoả mãn.

Tống Thanh Hàn nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu qua, còn tốt bụng cầm áo sơmi ở trên sofa đưa cho gã ta: "Mặc vào đi."

Mặt Diệp Dịch cứng đờ, biểu cảm có chút xấu hổ, xoay tay nắm cửa đứng tại chỗ, ánh mắt trốn tránh.

Tống Thanh Hàn nhét áo vào trong tay gã, sau đó nâng mắt nhìn người phụ nữ chỉ bọc khăn tắm đứng sau lưng Diệp Dịch, gật đầu: "Chị Phỉ."

Người phụ nữ này nhuộm tóc đỏ uốn xoăn, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, diện mạo bình thường, nhưng dáng người rất đẹp, lúc đi đứng có một loại sức hấp dẫn đặc thù, làm cho cô ta thêm phần hấp dẫn, có thể nói là một người đẹp.

Trên mặt Liễu Phỉ vẫn còn vẻ thỏa mãn sau khi làm tình, thấy Tống Thanh Hàn vốn không nên xuất hiện ở trong này thì cô ta cũng chỉ nhíu mày, thành thạo rút một điếu thuốc, dịu dàng mở miệng: "Tiểu Hàn à."

Diệp Dịch quay đầu nhìn nhìn Liễu Phỉ, lại nhìn Tống Thanh Hàn, mặt phút chốc lúc xanh lúc trắng. Một lát sau gã mới buông tay khỏi nắm cửa, khẽ khàng chậm chạp kéo cái khăn tắm hơi trễ xuống của Liễu Phỉ lên, ôn hòa nói: "Sao không nghỉ ngơi thêm đi?" 

[ĐAM MỸ|EDIT] Không chăm chỉ đóng phim là phải về nhà sinh con - Thái UyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ