Chương 30

370 26 0
                                    

Cùng lúc đó...

Jisoo giật mình bật dậy, cô nhìn ra ngoài trời đặc sệt một màu đen, tiếng sét như xé bầu trời và xé cả lòng người. Cô cảm giác có điều vô cùng bất an, tại sao muộn thế rồi mà Somin vẫn chưa về? Tiếng sét ở ngoài ngày một dữ dội hơn, khiến cô càng lo lắng thêm.

Cô nhặt lấy chiếc điện thoại, lướt bàn phím thật nhanh. Ngón tay run run mất kiên nhẫn.

"Alô? Sao gọi anh muộn thế này?"

"Taehyung, anh gửi em số của anh Yoonsik!"

"Em cần làm gì?"

"Em có chuyện, anh gửi nhanh lên nhé!"

"Được, cúp máy đi để anh gửi cho."

Tiếng nói vừa dứt, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "tút, tút" gấp gáp. Taehyung cúp máy, mở danh bạ đến tên Yoonsik.

Jisoo nắm chặt chiếc điện thoại như muốn bóp vụn nó ra, chuông tin nhắn vừa đến, cô đã vội mở ngay ra và gọi luôn vào số điện thoại Taehyung vừa gửi đến, thậm chí còn không buồn nhìn số.

Yoonsik đang nằm trên giường, chẳng rõ là còn thức hay đã ngủ, chiếc điện thoại nằm bên cạnh anh bỗng rung liên hồi. Như phản xạ của người đang chờ điện, anh bật dậy và nhìn vào màn hình.

Chỉ một khắc thôi, anh đã mong màn hình hiện tên người gọi là "Dưa chuột".

Nếu cô gọi cho anh, nói rằng cô đang buồn.

Nếu cô gọi cho anh, nói rằng cô đang khóc.

Nếu cô gọi cho anh, nói rằng cô đang ở một nơi nào đó.

Thì anh sẽ bất chấp tất cả, bất chấp cả Aerum, để lao đến nơi cô đang ở, và ôm lấy cô, xin lỗi vì đã đuổi cô đi.

Nhưng cũng chỉ là "nếu". Chữ "nếu" vốn tàn nhẫn và phũ phàng mà.

Nhìn màn hình hiển thị số lạ, Yoonsik cười khẩy, ném chiếc điện thoại xuống đất. Tiếng chuông tắt phụt, màn hình tối đen.

Jisoo cau mày, gọi lại lần nữa. Lần này thì đầu dây bên kia lại vang lên giọng đều đều của cô gái tổng đài mà Jisoo đã nghe đến thuộc lòng.

Cô đứng bật dậy, vơ lấy chiếc dù, mở cửa ra ngoài và lao vào màn mưa giăng kín không gian.

____________

Chàng trai lao đến, đẩy Somin ra khỏi quỹ đạo đi của chiếc xe. Cô ngã xuống đất, nước mưa bắn lên mặt, sợi dây chuyền nắm chặt trong tay nay đã rơi lăn lóc xuống đất. Cô còn chưa kịp nhặt lại sợi dậy, chiếc xe đã được thể lao vụt qua, trước khi bác tài không quên phun mấy câu chửi rủa con người chán sống.

"Không !!!!!!!!!!"

Khoảnh khắc bánh xe cán qua sợi dây chuyền, Bảo Somin cảm thấy như chính trái tim mình đã bị ngọn dao đâm qua, cũng tàn nhẫn như vậy.

Chiếc xe lao đi trong màn mưa lạnh giá, để lại sợi dây chuyền nằm bơ vơ trên đường, con gấu đã bị tách khỏi sợi dây, nằm một góc thảm thương. Ướt nhẹp.

"Em gì ơi, em có ổn không?"

Cô gái bên cạnh ân cần hỏi, khuôn mặt vẫn chưa thôi hoảng sợ. Somin ngồi đó im phăng phắc, ánh mắt đau đớn. cảm nhận cả những giọt máu từ trái tim mình rỏ ra, thật là một cảm giác không hề thích thú.

"Vỡ rồi..."

"Nát rồi..."

Yêu là chết ở trong lòng một ít...

Jisoo đi trên đường, tay cầm ô, tay cầm điện thoại, ánh mắt dáo dác phóng ra ngoài màn mưa tìm một bóng dáng quen thuộc. Cô biết là thật khó để tìm Somin giữa chốn đông người này. Nhưng cô thà tìm kiếm trong vô vọng, còn hơn là ngồi một chỗ đợi chờ.

Nơi cột đèn trước mặt có một đám đông tụ tập mặc cho mưa vây xung quanh. Liếc qua họ bằng ánh mắt không thiện cảm, cô lao nhanh qua để sang đường.

"Xin lỗi!"

Một người nào đó vừa đụng phải Jisoo liền xin lỗi, cô khoát tay rồi đi nhanh qua.

Trong khoảnh khắc ánh mắt lướt qua đám đông ồn ào bất chấp mưa gió. Cô nhìn thấy cô bạn thân.

Somin ngồi sụp xuống đất. Quần áo nhàu nhĩ. Khuôn mặt vô hồn như con búp bê vô tri vô giác.

Jisoo rẽ đám đông bước tới. Bộ dạng của Bảo Somin thật khiến cô không khỏi lo lắng cực độ.

Nhận thấy có người đứng bên cạnh, Somin ngẩng lên, đôi mắt trống rỗng, Jisoo bỗng cảm thấy tim mình se lại.

"Cậu..cậu sao lại ở đây?" – Jisoo vội vã hỏi.

"....Nát rồi..." – Somin nhìn đăm đăm vào sợi dây chuyền vụn vỡ, nước mắt như cạn khô không tuôn ra nổi.

Jisoo nhìn Somin, ánh mắt đầy bi thương:

vsoo •  nước mắtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ