Chương 8

655 55 1
                                    

Từng tia nắng vàng nhẹ bướng bỉnh len qua tấm rèm cửa, chiếu vào trong phòng, chim chóc hót líu lo báo hiệu 1 ngày mới đã đến.

- Min à ! - Jisoo khẽ lay người đánh thức Somin dậy, không biết có phải hôm qua khóc mệt quá hay không, mà hôm nay Jisoo thì đã dậy lâu rồi, nhưng Somin thì vẫn chìm trong giấc ngủ mê mệt.

- Jisoo, mình dậy ngay!- Somin lấy tay dụi dụi mắt, khẽ nhíu mày nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

- Muộn rồi đấy, cậu mau vệ sinh cá nhân rồi còn đi học.- Jisoo giục.

Sau khi đã nở 1 nụ cười miễn cưỡng tặng cho Jisoo gọi là "chào ngày mới", Somin ỉu xìu bước vào phòng vệ sinh, tay vẫn không ngừng dụi mắt. Nhìn vào 1 "vật thể lạ" có đôi mắt sưng húp như ốc nhồi trong gương, rồi lại nhìn xuống chiếc cổ trắng ngần, trống trơn của mình, Somin không nén nổi tiếng thở dài. Suýt nữa thì cô quên mất chuyện đã đụng đến tuyến nước mắt của cô tối hôm qua.

Rời khỏi nhà với chiếc balo hình gấu Pooh trên vai, Somin ngước nhìn lên trời.

Trời hôm nay đẹp thật.

Trời đẹp nhưng lòng người không...

- Somin! Jisoo! Đợi mình!- Một tiếng nói vang lên cắt mất tiếng thở dài đang định phát ra từ miệng Somin, đồng thời cũng cản bước chân của 2 cô lại.

Jisoo quay ra đằng sau, nhân chủng nào mới sáng sớm ra đã gọi tên cô không đầu không đuôi thế nhỉ?

Haeun chạy được đến chỗ 2 người cũng dừng lại, khom lưng xuống, 1 tay ôm lấy ngực, thở hồng hộc, tuy vậy, 1 tay cô nàng vẫn giơ lên, hươ hươ trước mặt:

- Hi!

Jisoo chỉ cười nhạt đáp lại, còn Somin thì im lặng, còn tâm trạng đâu nữa?

- Somin! Mắt cậu sao thế?- Haeun vừa đứng được thẳng lưng dậy đã trợn mắt, đưa tay lên che cái miệng đang há hốc vì ngạc nhiên.

- À, không sao.- Somin xua xua tay, gượng cười.

Haeun thừa biết rằng có lí do, nhưng theo phép lịch sự, cô không hỏi nữa. Ba người tiếp tục đi lên lớp, tình trạng "im lặng là vàng" diễn ra suốt quãng đường đi.

Chuông vào lớp...

Giáo viên vào...

Một bài ca....

Chuông nghỉ giải lao....

Học viên ồn ào....

Từng ấy thời gian qua đi, khung cảnh xung quanh cũng thay đổi, thế mà ở dãy bàn cuối lớp, Jisoo và Somin vẫn giữ nguyên tư thế suốt từ đầu buổi học đến giờ. Như hai bức tượng ngồi bất động, không màng đến thế sự.

Nhưng rồi tư thế đó cũng bị phá vỡ. Jisoo ngẩng đầu dậy nhíu mày nhìn ra bên ngoài, nơi có 1 đám học viên nữ đang rú lên sung sướng như nhìn thấy sinh vật lạ. Và dù có cố gắng phóng tầm mắt đi xa đến mức nào nữa, thì Jisoo vẫn không thể nhìn thấy "sinh vật lạ" gây ra "sóng gió cung đình" ấy là ai.

Tiếng bước chân từ ngoài cửa tiến vào, mang theo những tiếng reo khe khẽ của các nữ sinh.

Tiếng bước chân ngừng lại trước bàn 2 người.

vsoo •  nước mắtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ