Chương 32 Người Đưa Tin

2.1K 155 11
                                    

Triệu Minh Nguyệt lặng lẽ nhìn Lâm Tu, gật đầu tỏ vẽ đã hiểu.

Nàng hiện tại đối với Lâm Tu là gì đâu ?

Loại này bằng mặt không bằng lòng quan hệ làm nàng tâm phiền ý loạn, nàng tưởng thay đổi hiện trạng nhưng Lâm Tu không hề có ý tưởng cấp cho nàng cơ hội.

Đơn giản tới nói, nàng chịu không nổi Lâm Tu đối nàng né xa ba thước bộ dáng.

Loại cảm giác này trước nay chưa từng có, chưa từng có một người, làm nàng như thế rối rắm cùng để ý, kể cả thanh mai trúc mã của nàng, Phàn Viễn.

Những ngày Lâm Tu rời đi, mỗi khi màn đêm buông xuống nàng lại vô thức nhớ tới người nọ mà vô pháp nhập miên, nhớ người nọ tiểu tâm đem rất nhiều lễ vật nhỏ bày ở trước mặt nàng, nhớ đến người nọ ngây ngốc đứng bên hồ nói ra tên của bản thân. Từng kiện từng kiện ký ức chồng chéo trước mặt làm Triệu Minh Nguyệt nhận ra Lâm Tu từng như thế nào ái nàng, ái đến hèn mọn tự ti.

Nàng lúc ấy bức thiết muốn tìm ra người này, muốn giam cầm người này ở bên cạnh, muốn nói cho nàng Triệu Minh Nguyệt cũng yêu nàng.

Chỉ là nàng nhận ra quá muộn.

Nhưng là...ái nhân hiện tại đang đứng ở trước mặt nàng...

Nàng còn hy vọng.

" Ta có chuyện muốn nói với bệ hạ." Lâm Tu cuối đầu nhìn mũi giày, lầm bầm đạo.

Dù Lâm Tu nói rất nhỏ nhưng Triệu Minh Nguyệt đều nghe không bỏ sót một chữ. Nàng suy nghĩ đôi chút, đáp lại.

" Nơi này không phương tiện, nàng đi theo thiếp đến ngự thư phòng chúng ta từ từ nói."

Lâm Tu gật gù đồng ý, hai người người trước người sau đi vào ngự thư phòng, cửa đóng lại. Bên trong chỉ còn lại họ.

Lâm Tu ngồi xuống trường kỷ, nhìn Triệu Minh Nguyệt nước chảy mây trôi pha trà, làm từ bạch ngọc ly chứa đầy nước trà nóng, nàng nâng chung trà đặt trước mặt Lâm Tu, tươi cười như hoa đạo.

" Nàng thử xem."

Lâm Tu cuối đầu nhìn ly trà trước mặt rồi chậm rãi nâng lên chung nhấp một ngụm, vị đắng chát của trà lan tỏa khắp khoang miệng. Lâm Tu trầm tư nhìn ly trà, lời muốn nói như kẹt ở cổ họng muốn nói lại không nói thành lời.

" Nàng có chuyện gì sao ?" Triệu Minh Nguyệt uyển chuyển dò hỏi, nàng nhìn ra được Lâm Tu đang rối rắm trong lòng nàng cũng đã cân nhắc được một vài nhưng vẫn xem như không biết gì cả.

" Ta muốn xuất cung."

Xoảng...

Một tiếng vang đánh vỡ không gian, chung trà trên tay Triệu Minh Nguyệt rơi xuống trường kỷ rồi ngã xuống đất vỡ chưa năm xẻ bảy, nước trà nóng hổi vảy lên long bào nhưng nàng vẫn không mải mai để ý.

[BH] [Np] Nữ Vương Gia - Lôi Vũ Chi PhongNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ