Chương 5 Tẩu Tán

4.2K 237 6
                                    

Mặt Trời lên cao, trong hoàng thành bị bao bọc bởi không khí u uất. Bá tánh đồng loạt lặng lẽ hành tẩu không còn không khí náo nhiệt của mọi ngày.

Bầu không khí khác lạ như vậy là vì hôm nay là ngày hành hình phủ Vương gia.

" Tránh ra...quan binh áp giải phạm nhân!"

Trên đường, hơn nghìn tù nhân bị xiềng xích quấn quanh, đại nhân nhiều không kể hết, ngay cả hài tử mới lên bốn cũng có hơn 30. Bọn họ quần áo rách bươm, trên người vết thương chồng chất, máu tươi nhuộm đẫm vải bố.

" Khốn khiếp..." Một tên ăn mày nấp ở một góc thu tất thảy vào đáy mắt, thần sắc hắn giận giữ, con ngươi đầy tơ máu như muốn ăn tươi nuốt sống bất kỳ ai hắn nhìn thấy.

" Không thể manh động." Một kẻ ăn mày khác đồng dạng quần áo dơ bẩn, cơ thể gầy gò khuyên nhủ.

Tên ăn mày kia nghe, miệng giật giật vết sẹo to tướng trên má hắn cũng rung động theo.

" Cao Lãng, ta muốn đưa họ đoạn cuối cùng."

Tên ăn mày gầy gò nghe vậy trầm mặt, hồi lâu mới đáp.

" Thuộc hạ nguyện tùy chủ tử mạo hiểm."

Trong dòng người đông đúc, không ai để ý đến hai tên ăn mày tầm thường xen lẫn vào đám đông đi theo đoàn phạm nhân đến pháp trường.

Ngoài cổng thành, một đoạn đầu đài rộng khủng khiếp được dựng lên, hơn mấy nghìn thân tộc của Vương phủ bị trói gô trên đó. Phía sau họ tương ứng đứng một đao phủ, trận trượng này quả thật làm người hãy hùng khiếp vía.

Bởi lẽ Triệu quốc đã hơn mấy trăm năm không thực thi án tru vi tam tộc.

" Giờ ngọ đã đến...."

Tiếng quan phán xử vang vọng trong bầu trời vắng lặng.

Dưới đày, tên ăn mày mặt sẹo hai mắt đâm đâm nhìn vào cặp phu phụ quỳ phía trước. Không ai khác ngoài Lâm Vương cùng Lâm Vương Phi.

Lâm Vương Lâm Văn Bác hai mắt bị chọc mù, lỗ tay bị gọt mất, ông lẳng lặng quỳ trên đất. Vương Phi tuy trên người cũng có vết thương nhưng ngoài vài vết roi ra cũng không có vết thương nào quá đáng sợ.

Thiếp thất Vương phủ khóc ngất không phải số ít. Chỉ có Vương phi bồi bên cạnh Vương gia, nhỏ nhẹ nói gì đó.

Có thể ánh mắt tên ăn mày quá mãnh liệt, làm Vương Phi chú ý đến, bà ngẩn đầu nhìn lại, từ đầu tiên nghi hoặc sau đó đến mừng rỡ.

" Hành hình!!!!"

Đao phủ rút ra ván gỗ ném trên đất, đao lớn chém xuống.

Tên ăn mày chỉ vừa kịp nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng trên môi của Vương Phi, giây tiếp theo, máu bắn tứ phía.

Hắn chết trân  tại chỗ, nước mắt đảo quanh khóe mắt, lại không thể để lộ ra manh mối, tên ăn mày nhìn từng viên đầu bị quan binh ném vào bao bố, siết chặt nắm tay quay đầu đi.

"Món nợ này, Lâm Sanh ta thề sẽ đòi lại gấp trăm lần."

Lâm Sanh đến Phương Nam, hội hợp với Giai Ý, nhờ vào một ít thân tín trung thành của phụ vương còn sót lại, thay tên thành Lâm Tu, định cư ở huyện nhỏ, tạm thời mai danh ẩn tích.

[BH] [Np] Nữ Vương Gia - Lôi Vũ Chi PhongNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ