Chương 31 Nhị Vương Gia, Triệu Đồng Khiêu

2.4K 171 20
                                    

Lâm Tu phức tạp nhìn Triệu Minh Nguyệt thật lâu, nàng thở hắt ra một hơi, cuối người nhặt lên xiêm y khoát lên vai Triệu Minh Nguyệt.

" Đêm khuya rồi, nàng mau rửa sạch thân mùi rượu này rồi ngủ sớm đi."

Triệu Mình Nguyệt liễm mi, có chút mất mát gật đầu nhưng vẫn nghe theo lời của Lâm Tu, lặng lẽ đi ra sao bình phong.

Kể từ buổi tối đêm đó Lâm Tu mỗi lần gặp Triệu Mình Nguyệt đều giữ một khoảng cách nhất định với, thường thường cơ hồ là không phản ứng nàng.

Triệu Mình Nguyệt đương nhiên phát hiện Lâm Tu khác thường, thế nhưng nàng chỉ có thể cam chịu, hiện tại vương triều chưa ổn, loạn thần chưa dẹp Triệu Minh Nguyệt cũng rút không được nhiều thời gian ở cạnh Lâm Tu, nàng có thể làm chính là đem tất cả món ngon vật lạ dâng lên trước mặt Lâm Tu biểu đạt tình yêu của nàng.

Một tuần thấm thoát đã qua, Lâm Tu ngày ngày vẫn lầm lũi trong cung điện của mình, ăn ngon uống tốt không thiếu phần nàng nhưng tinh thần càng ngày càng xa sút.

Người có mắt đều nhìn ra được Thế nữ không ái phản ứng Bệ hạ, chẳng qua không kẻ nào dám ngang nhiên bàn tán, ngầm vẫn là nói chuyện này không dứt.

Chuyện Lâm Tự nhiều ngày cả người đều thâm trầm, lại ái ngẩn người Triệu Minh Nguyệt đương nhiên là biết nhưng nàng chỉ có thể lặng lẽ cười khổ.

Nàng lại có thể làm gì đâu ?

Để cho nàng đi sao ?

Vừa nghĩ đến việc này lòng ngực nàng đã quặn thắt lại. Nàng không dám nghĩ cũng không dám làm.

" Phía Tây Thổ bang nhiều lần tấn công bách tính, cướp bóc hà hiếp thiếu nữ phụ nhân, dân chúng Tây cương lầm thang khôn kể, thần cuối xin bệ hạ điều quân thảo phạt."

Hôm nay lâm triều không ngừng có quan lại đứng ra bẩm tấu lên việc của Tây cương, tấu sớ về việc này đã xếp thành một chồng dầy trên long án. Triệu Minh Nguyệt nhăn mày, mảnh khảnh ngón tay không ngừng xoa thái dương.

" Chúng ái khanh cảm thấy triều ta cầu hoà vẫn là nghênh chiến thoả đáng ?"

" Thần cho rằng hiện tại quốc ta cầu hoà là tốt nhất sách lược, chưa kể nào năm nay chinh chiến làm quốc khố trống rỗng, không lâu trước kia thiên tai làm dân chúng chưa kịp dưỡng sức, xét thấy những phương diện này thần kính mong Bệ hạ gửi thư cầu hoà." Tả tể tướng đầu tiên lên tiếng đáp, mặc dù ông đối với Thiên Hậu lên ngôi không vui nhưng đứng trước quốc gia đại sự Tả tể tướng thật ra rất lý trí.

" Tả tể tướng lời này sai rồi, Thổ bang đối với biên cương nhiều lần khai chiến cũng không phải ngày một ngày hai, mắt thấy lần sau so với lần trước lớn gan đã sớm không đem uy quyền của Triệu quốc để vào mắt, nếu triều ta không xuất binh chinh phạt e rằng nuôi dưỡng lá gan đám man di, sợ muốn lâm le biên cương không bỏ." Phàn Viễn không đồng tình phản bác.

Triệu Minh Nguyệt đương nhiên hiểu trận đánh này sớm muộn cũng sẽ đến nhưng lời Tả tể tướng nói cũng không sai, nếu xuất chinh quốc khố trống rỗng chỉ có thể tăng thuế để điền vào khoản trong này, đến lúc đó dân chúng tiếng oán than dậy trời, nàng lên ngôi chưa lâu lúc này loạn trong giặc ngoài, e rằng sẽ làm một số người có cơ hội xuống tay với vương vị.

[BH] [Np] Nữ Vương Gia - Lôi Vũ Chi PhongNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ