Chương 36 Tái Ngộ Vũ Yên

2.5K 169 11
                                    

Một cỗ xe ngựa điệu thấp chạy trên đường, Lâm Tu vén lên màn che, híp mắt ngó ra ngoài.

Bên ngoài ngựa xe đông đúc, cửa hàng mộc sang sát nhau, Lâm Tu hạ lệnh để xa phu dừng xe ở cổng chợ sau đó mang theo đấu lạp xuống xe.

Bên người nàng theo sát hai vị thị vệ, nhìn bề ngoài gầy gò thấp bé ăn mặc một thân quần áo của tôi tớ, nhìn qua dáng vẻ trong thật bình thường nhưng từ cách bọn họ đi đường không phát ra tiếng vang cũng đủ đoán được bọn họ thân thủ cỡ nào xuất chúng, ít nhất không phải hạng công phu như nàng có thể địch lại.

Aizzz...lần này muốn đem người ném văng ra e rằng khó khăn quá cao.

Bất quá vấn đề này Lâm Tu cũng không có thời gian tự hỏi quá lâu bởi vì nàng gặp được 'người quen'.

Người này tựa hồ đối với hai thị vệ xa xa đi theo không để vào mắt, dẫn đường Lâm Tu đi vào đám người chẳng mấy chốc đưa nàng vào một góc khuất mà từ trong góc khuất lại đi ra một người trang phẫn giống hệt Lâm Tu đi ra.

" Gia chủ, mời." Nam nhân liếc nhìn ' người thế thân' đi xa, đẩy ra một cơ quan cung thân thỉnh Lâm Tu đi vào.

Đi vòng vo qua mấy hẻm vắng, Lâm Tu dưới sự dẫn dắt của nam nhân đi đến tiểu định thự ở cuối con hẻm. Nam nhân tiến lên trước một bước gõ cửa, một lúc sau bên trong vẫn không có tiếng trả lời, nam nhân lúc này lại gõ một loạt âm thanh đặc biệt.

Hồi lâu sau, cửa gỗ mở ra.

" Lâm gia gia...." Nhìn thấy lão giả xuất hiện sau cánh cửa, Lâm Tu không khỏi nghẹn ngào.

" Gia chủ, phu nhân đã đợi ngài rất lâu." Lâm gia gia hốc mắt đỏ lên, ôn tồn nói.

" Là Vũ Yên sao? Ta lập tức đi gặp nàng." Lâm Tu sốt sắng nói, chân cũng không chậm chạy vội vào đình viện.

Lâm lão gia nhìn Lâm Tu vội vàng bóng lưng lắc đầu, đối với nam tử nói.

" Ngươi đi gọi Thư Đàn đến đây."

" Tiểu nhân đã rõ."

Dinh thự không lớn, Lâm Tu chạy vài bước đã đi đến đình viện phía sau, từ xa nàng đã trong thấy một nữ tử lẳng lặng ngồi trên ghế đá thêu y phục, dáng người yểu điệu nay hơi hiện gầy gò, Lâm Tu bước nhanh đi qua trước tiếp đem nữ tử ôm vào ngực.

" Thê...quân." Vũ Yên cảm nhận được hơi thở quen thuộc, nhẹ giọng nỉ non ngay cả lời nói cũng chứa đựng rất nhỏ run rẩy.

" Ân, là ta." Lâm Tu trầm thấp đáp.

Vũ Yên chậm rãi xoay người, nhìn thấy nàng ngày đêm mong nhớ gương mặt, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.

" Nàng gầy quá." Chậm rãi vuốt ve anh tuấn mặt mày, Vũ Yên nức nở nói.

" Ta gầy nàng cũng gầy."

Lâm Tự nắm ái nhân tay nhỏ, âu yếm hôn lên môi nàng.

Hai người xa cách lâu ngày, như ngày hạn gặp phải mưa to, môi lưỡi quấn quít không rời cho đến khi Vũ Yên có chút hít thở không thông, cả thân thể mềm nhũn trong tay nàng, Lâm Tu mới lưu luyến rời đi.

[BH] [Np] Nữ Vương Gia - Lôi Vũ Chi PhongNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ